TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 208: Chấn nhiếp tám phương

"A, không có gì là không thể, ngay cả Thao Thiết cũng không thể đánh chết hắn, nếu người này có thể sáng tạo ra kỳ tích gì, ta cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn."

Nữ đế cười khẽ mở miệng, vào giờ khắc này cuối cùng cũng đem toàn bộ chiến trường giao lại cho Từ Dương, nàng hẳn là người duy nhất trong những người này có thể tin tưởng Từ Dương vô điều kiện.

Kiếm quang Vĩnh Hằng vừa ra, Phong Tụ của Bắc Tấn Kiếm Minh lập tức nhíu mày, ông ta chính là chơi kiếm khởi nghiệp, đương nhiên hiểu rõ thanh kiếm này tản ra uy lực bực nào.

"Tất cả mọi người, tập trung hỏa lực tiến công, xé nát Từ Dương này cho ta!”

Hơn trăm cường giả Nguyên Thần cảnh cùng nhau tấn công!

Hình ảnh này thật sự là không dám tưởng tượng, các loại khí tức cường đại ngưng tụ cùng hướng về một điểm, nếu đổi lại là người khác, cho dù là cường giả Thần Anh cảnh, cũng chưa chắc có thể chống đỡ được hợp lực vây công của hơn trăm tu sĩ Nguyên Thần cảnh.

Nhưng lúc này, Từ Dương đã vung thần khí Vĩnh Hằng lên, đại khai đại hợp xông vào trận địa địch.

Quan Vân kiếm đạo từ từ diễn hóa, phối hợp với phong mang tuyệt thế Vĩnh Hằng Thần Kiếm tự mang theo, lại thêm Mê Tung Cước Bộ quỷ thần khó dò của hắn, chỉ là lực lượng của một người, vậy mà có thể ở trong đám người Nguyên Thần cảnh này giết thất tiến thất xuất*, một người một kiếm, trước mặt người đứng đầu các nơi trong Tam Thiên Đạo Châu, cứ thế đồ diệt hơn bốn mươi người!

*Thất tiến thất xuất: dựa theo thuyết con trai Lưu Bị bị quân Tào bao vây, tướng lĩnh Triệu Vân vì cứu ấu chủ Lưu Thiền mà bảy lần vào vòng vây quân Tào lại bảy lần giết ra.

"Quá chấn động... tên gia hỏa này, cơ hồ là một tay chống đỡ đế quốc Nguyên Dương! Nếu không có hắn, đừng nói đế quốc Nguyên Dương, cho dù là chúng ta, hôm nay chỉ sợ cũng sẽ gặp nguy hiểm!"

“Vẫn là nữ đế anh minh, lại có thể sớm nhìn ra người này tuyệt không phải vật trong ao!”

Đám lão đại ở chung quanh nhao nhao mở miệng nịnh bợ nữ đế một đợt, thế nhưng tâm tư của Tuyết Thanh Hàn lúc này đều đã đặt ở trên người năm vị đệ tử bị Thao Thiết mang đi.

"Phi Sương, ngươi cầm Hàn Nguyệt Phù của ta, lập tức mang người của chúng ta xuống núi, trực tiếp trở về hoàng cung làm ra phòng bị, nếu có người dám tới mạo phạm, giết không tha! Trước khi ta hồi cung, chuyện bên đó đều giao hết cho ngươi."

“Bệ hạ!”

Phi Sương này chính là nữ hộ vệ thiếp thân mà nữ đế tín nhiệm nhất, cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh, coi như là nửa đệ tử của nữ đế, cái mạng này của nàng chính là nữ đế nhặt về, đối với Tuyết Thanh Hàn tất nhiên là vạn tử bất từ (chết ngàn lần cũng không chối từ), giờ phút này nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cũng coi như giúp cho nữ đế cắt bỏ được ràng buộc duy nhất ở Thiên Vân Tông này.

Lực lượng của Hàn Nguyệt Phù có thể kích phát tiềm năng tinh thần lực, điều này cũng làm cho đám nhân mã đi theo đế quốc Hàn Nguyệt đang hôn mê rất nhanh đã khôi phục lại, lập tức rời khỏi Thiên Vân Tông.

Cũng trong khoảng thời gian này, Từ Dương cơ hồ đã giết đến đỏ mắt, thuần túy dựa vào lực lượng của bản thân, cơ hồ lật đổ toàn bộ phe cánh Bắc Tấn, thực sự là khiến người đứng đầu các mạch nhìn mà kinh hồn bạt xác.

Ầm ầm!

Lại là một kiếm bổ ra, Vĩnh Hằng Chi Phong không gì địch nổi, người bên ngoài thì không cần phải nói, những ngay cả minh chủ Phong Tụ cũng bị kinh hãi, run rẩy dữ dội không dám tiến lên.

"Bệ hạ..."

"Làm sao bây giờ? Tiểu tử này quá mạnh, ta vốn tưởng rằng sau khi chống đỡ uy áp của Thao Thiết, hắn đã là nỏ mạnh hết đã, hiện tại xem ra, hắn vẫn còn giữ lại nội tình chân chính, kế hoạch của chúng ta, chỉ sợ là phải thất bại rồi."

Thác Bạt Vân tức giận không thôi, tuy rằng Bắc Tấn hiện giờ quốc lực tối thịnh, lại có nội tình Kiếm Minh, cho dù giận chó đánh mèo các thế lực lớn, bọn họ cũng không sợ bị bao vây tiêu diệt, nhưng kế hoạch lớn hôm nay, vốn có thể để Bắc Tấn chiếm được cơ hội quét ngang Tam Thiên Đạo Châu, nhưng lúc này sống sờ sờ bị một mình Từ Dương quấy hỏng tất cả.

"Từ Dương, ngươi là tên khốn kiếp!”

"Bệ hạ không thể!!"

Thác Bạt Vân tự mình ra tay, ở trong không trung đánh ra Vân Phù Không Thức chiêu bài, dao động linh lực lạnh thấu xương ầm ầm bộc phát, đáng tiếc hành động như vậy của ông ta, chỉ đổi lấy một nụ cười nhạt của Từ Dương.

"Không biết lượng sức mình."

Đột nhiên, Từ Dương đem Vĩnh Hằng tập trung ở trước người, ngưng tụ ra một đợt kiếm thế vô cùng cường đại, chính là một chiêu tuyệt sát kỹ không gì sánh kịp hắn kết hợp Quan Vân kiếm đạo tự nghĩ ra.

"Lăng Vân Phi Kiếm!”

Ầm ầm!

Trong nháy mắt Vĩnh Hằng thần khí ly thể, trên chín tầng trời, một đạo kinh lôi theo đó chấn xuất, uy lực một kiếm này thế mà lại có thể kinh động thiên địa chi thế, thế hiện hoàn mỹ cảnh giới cận đạo của Từ Dương, mặc dù hiện tại hắn xuất thủ còn không cách nào hoàn toàn mượn thiên địa chi uy, nhưng đã có thể ở một mức độ nhất định cộng minh cùng thiên địa.

Chỉ riêng điểm này cũng đủ để chứng minh nội tình của Từ Dương áp đảo tất cả mọi người ở đây, cho dù là lão gia hỏa đỉnh phong Thiên Vân Liệp Phong, cũng khó lòng chống lại Từ Dương.

Một kiếm này đánh ra, Phong Tụ rốt cục cũng mất hết hy vọng, ông ta biết mình căn bản không thể là đối thủ của Từ Dương, ít nhất hiện tại không phải, tương lai trong một khoảng thời gian, cũng không có khả năng đuổi theo.

"Rút lui!!"

Phong Tụ không cam lòng giận dữ gầm lên, ở trên không trung đánh ra bản thể Hồn Tịch màu xám, dùng bản thể bảo kiếm của mình ngăn cản một đợt sát kiếp này cho Thác Bạt Vân.

Ầm ầm!

Trong phút chốc, một tiếng nổ chấn động kinh thiên động địa phát ra, Hồn Tịch bị nghiền nát tại chỗ, Phong Tụ phun ra một ngụm chân huyết bản mạng tại chỗ ngất đi, sau đó được những người khác vội vàng đón đỡ.

"Minh chủ!!"

"Mau rút lui!”

Thác Bạt Vân cũng là ngây người, ông ta thật không ngờ mình chỉ phát tiết một đợt, lại thiếu chút nữa khiến Phong Tụ bị liên lụy mà chết, phàm là cho Từ Dương một chút cơ hội, thì suýt nữa cũng đem chính mình đùa chết...

Lại không biết, sở dĩ Từ Dương ra tay tàn nhẫn như vậy là bởi vì hắn chắc chắn lần này Phong Tụ tất sẽ dốc hết toàn lực ra tay cứu Thác Bạt Vân.

Một kích này đánh xuống, Từ Dương đại khái phán đoán, Phong Tụ Tử kia cũng không đến mức nào, nhưng tu vi ít nhất phải lui về phía sau hai giai, bị thương nguyên khí, Bắc Tấn nhất thời sẽ không có động tác gì lớn.

Huống chi, hơn trăm Nguyên Thần cảnh cao thủ được bọn họ điều tới lúc sau, cũng bị Từ Dương làm thịt gần một nửa, trong thời gian ngắn Bắc Tấn xem như hoàn toàn yên tĩnh.

Mắt thấy rất nhiều người Bắc Tấn lui đi, Từ Dương vung tay lên, Vĩnh Hằng Thần Kiếm một lần nữa trở lại trong tay, ánh mắt lại rơi về phía đế quốc Hiên Viên.

So với Bắc Tấn bên kia, hơn hai mươi cao thủ Nguyên Thần cảnh của đế quốc Hiên Viên có vẻ ít đến đáng thương.

"Hiện tại, có phải cũng nên đến lượt các ngươi rồi hay không?"

"Không... chạy, chạy đi!!"

Vẻn vẹn chỉ là một ánh mắt, Từ Dương không đánh mà thắng, hoàn toàn dọa cho đội hình tu sĩ của đế quốc Hiên Viên bỏ chạy, cũng làm cho mọi người của hoàng thất đế quốc Hiên Viên sợ tới mức tè ra quần chạy xuống Thiên Vân Sơn.

"Từ hôm nay trở đi, trong vòng mười năm, phe phái nào trong Tam Thiên Đạo Châu vừa mới động thủ với đế quốc Nguyên Dương, ta tất sẽ đích thân đến, giết không tha!”

Hồn Âm mênh mông không dứt bao phủ nơi nơi, cũng truyền vào trong tai tất cả các đối thủ đang trên đường chạy trốn, trận chiến này của Từ Dương chẳng những hoàn toàn đánh vang tên mình ở toàn bộ Tam Thiên Đạo Châu, mà cũng đồng thời hoàn thành hứa hẹn với Nguyên Hạo Thiên.

Ngoài mấy trăm dặm trên không trung, Nguyên Hạo Thiên trên lưng Long Mãng, tự nhiên cũng nghe được hồn lực mang theo uy áp chấn nhiếp của Từ Dương, trong lòng tràn ngập cảm kích.

Tuy nói Long Tàng là Từ Dương kế thừa, nhưng hắn vì đế quốc Nguyên Dương làm hết thảy, cũng đã đủ để bù đắp lại, huống chi, Từ Dương vốn có thể không cần làm những thứ này.

"Cám ơn ngươi, Từ Dương các hạ! Trẫm nhất định sẽ không cô phụ cơ hội ngươi vì đế quốc tranh thủ được, đại ân lần này, Nguyên Hạo Thiên ghi nhớ!"

Từ đó, ràng buộc của Từ Dương với đế quốc Nguyên Dương chấm dứt, kế tiếp sẽ  là hành trình đích thân đi về Đông Hải cứu người...