Khi Băng Tâm Giao cùng nhau xuất hiện, Nữ hoàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Mặc dù Từ Dương có năng lực đủ cường đại, có thể đồng thời đối mặt với hai đại bá chủ biển sâu, dù có thắng cũng sẽ lâm vào trạng thái hư nhược. Trên biển này mất đi năng lực tự vệ, cũng có nghĩa là sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, duy trì trạng thái tốt mới là điều quan trọng.
“Thật không ngờ, Đông Hải lại đưa tới cường giả như ngươi. Có điều trên địa bàn của chúng ta, ngươi còn chưa đủ vốn liếng để càn rỡ đâu.”
Băng Tâm Giao lạnh lùng nhìn Từ Dương mà nói, đột nhiên vẫy đuôi, một cỗ lực lượng băng hàn vô cùng mạnh mẽ dán vào thân thể Từ Dương.
“Hả?”
Lần đầu tiên gặp mặt Từ Dương đã cảm nhận được phi thường của Băng Tâm Giao, huyết mạch truyền thừa của nó còn bá đạo hơn Bích Thủy Kim Tinh thú nhiều.
Vĩnh Hằng thần khí tỏa ra ánh sáng cực lớn, từ trên không trảm xuống, sức mạnh kinh khủng đồng thời đánh tan sức mạnh băng hàn của đối thủ, hai cỗ sức mạnh rung chuyển trong biển, tạo nên sóng lớn trăm trượng.
“Người này có nội tình quá mạnh, nhất thiết phải tốc chiến tốc thắng, nghiền nát bọn họ!”
Bích Thủy Kim Tinh thú nổi giận tới cực điểm, đặc biệt khi nó bị Từ Dương đánh trọng thương khiến thể xác và tinh thần đều bị áp chế uy hiếp trước nay chưa từng có. Sau khi ma thú dùng dao động tinh thần đặc hữu truyền lại ý niệm của mình, cự thú bỗng nhiên phóng thích tuyệt kỹ, khiến làn sóng nước cực mạnh cuốn theo mọi hướng.
“Băng Tuyết Phong Thiên.”
Trong chốc lát, Băng Tâm Giao tức giận hô lớn, một luồng cực quang băng hàn nhanh chóng khuếch tán, từng mảng sóng nước sôi trào nhanh chóng bị đóng băng, toàn bộ vùng nước trong phạm vi có thể nhìn thấy đều ngưng tụ thành lớp băng thật dày trong thời gian ngắn.
“Không tốt!”
Nữ hoàng nhíu mày, ý thức được hai ma thú phối hợp công kích nguy hiểm, dù sao nàng cũng tu luyện Hàn Nguyệt công, có thể ước lượng được uy lực sức mạnh băng hàng đánh ra trong tình huống này.
“Nguyệt Hạ Cô Thành!”
Nữ hoàng không chút do dự, phóng lên không trung đến bên cạnh Từ Dương, một đôi mắt tuyệt thế phóng ra tia sáng băng lam kinh khủng, tinh thần lực cường đại được phóng ra ngay cả Từ Dương cũng phải giật mình.
Toàn bộ vùng biển tràn ngập ánh trăng, không gian huyễn cảnh mạnh mẽ đã nhốt hai người Từ Dương Nữ hoàng cùng hai chúa tể hải thú đối nghịch trong đó.
Mặt biển đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, trên mặt băng Băng Tâm Giao và Kim Tinh thú có chút bối rồi, mà trong không gian huyễn cảnh Nữ hoàng lộ rõ tư thế bá khí không gì sánh kịp. Một khi tiến vào trong huyễn cảnh, uy lực của Hàn Nguyệt công sẽ tăng cường đáng kể.
Từ Dương vẫn bình tĩnh như cũ, dù sao huyễn cảnh này với hắn mà nói cũng chỉ có thêm một bối cảnh mà thôi, có đạo lực gia trì hắn sẽ không bị ảnh hưởng, vẫn bình tĩnh nhìn đối phương như cũ.
“Đáng chết! Nghĩ không ra trong các ngươi, còn có cường giả có tinh thần lực đáng sợ như vậy! Xem ra hôm nay chúng ta phải bỏ mạng ở đây.”
Băng Tâm Giao bi thương mà nói, ảnh mắt đột nhiên trở nên nhu hòa nhìn về phía Bích Thủy Kim Tinh thú đã bị thương nặng.
“Thả nó ra, ta nguyện cống hiến nội đan của mình.”
Đột nhiên Băng Tâm Giao lên tiếng, trong huyễn cảnh Nữ hoàng vô cùng kinh ngạc, theo nàng hiểu, ma thú luôn hung tàn bạo ngược vì sao có cảm tình?
“Ngươi thật sự nguyện ý vì nó mà trả giá hết thảy sao? Có đáng không?” Nữ hoàng không kiềm chế được hỏi, Từ Dương nhìn ra được nội tâm của Nữ hoàng cũng không kiên cường như vẻ ngoài. Dù có đứng trên vạn người thì nàng cũng chỉ là nữ nhân, so với Băng Tâm Giao, Nữ hoàng chưa từng giành tình cảm cho nam nhân, giờ khắc này, nàng lại vô cùng hâm mộ.
“Không có gì có đáng giá hay không, ta cùng với nó sinh sống ở chỗ này trong mười vạn năm, nếu nó chết, ta cũng không muốn sống một mình. Người có tình cảm của người, thú tộc cũng có tình cảm của mình. Thắng làm vua thua làm giặc, thế giới này dùng thực lực để nói chuyện, chúng ta sẽ không chút do dự thôn phệ tu giả có thế lực nhỏ yếu kia, đồng thời cũng sẽ bị cường giả như các ngươi thôn phệ, thiên đạo luân hồi, chuyện này cũng dễ hiểu thôi.”
Giờ khắc này, sự thản nhiên của Băng Tâm Giao khiến Nữ hoàng rung động thật sự, ngay cả người đứng bên cạnh như Từ Dương, cũng xúc động không kém.
Người tu luyện không chỉ có ngàn vạn người, ai cũng muốn nghịch thiên nhưng họ không biết rằng, có đôi khi thuận theo thiên đạo thì mới có thể nhìn thấu đáo một số việc. Mặc dù chấp niệm có thể khiến một người trở nên cường đại hơn nhưng đi kèm đó là dục vọng vô tận.
“Ngươi mềm lòng?”
Từ Dương hứng thú nhìn về phía Nữ hoàng, căn bản không vội vã phản ứng. Trên thực tế, hai đại hải thú trước mặt đã mất đi cơ hội lựa chọn.
“Nếu như ngươi thật sự muốn vì bọn họ cầu tình, ta có thể......”
“Giết.”
Nữ hoàng đột nhiên đánh gãy lời của Từ Dương, ôn hòa trong ánh mắt đã biến mất. Nhưng Từ Dương cũng hiểu rõ lời của Băng Tâm Giao vĩnh viễn không thể xóa đi trong lòng Nữ hoàng.
“Thôi, hôm nay ta đoạt nội đan của hai người các ngươi, tán phát tu vi của các ngươi, đoạt lại sức mạnh vốn thuộc về Nhân tu chúng ta, giữ mạng cho hai ngươi, cho các ngươi cơ hội tu luyện lại từ đầu, xem như chuyến đi này không uổng phí.”
Từ Dương đưa ra kết cục khiến Nữ hoàng hài lòng nhưng cũng không quá đáng thương, đột nhiên song chưởng phóng qua, một đạo Thái Cực Đồ to lớn chậm rãi ngưng hiện trong huyễn cảnh Hàn Nguyệt, bao phủ đỉnh đầu Băng Tâm Giao và Kim Tinh thú.
Hai viên nội đan trong suốt chầm chậm bay vào lòng bàn tay Từ Dương. Lúc này băng cứng trong huyễn cảnh cũng bắt đầu nhanh chóng hòa tan. Băng Tâm Giao nhìn Từ Dương và Nữ hoàng với ánh mắt đầy cảm kích, mang theo Kim Tinh thú nhanh chóng trốn vào trong biển sâu, không thấy bóng dáng.
Huyễn cảnh lĩnh vực tiêu thất, Từ Dương và Nữ hoàng một lần nữa rơi vào boong thuyền, phong bạo tàn phá trong biển cũng dần dần khôi phục lại.
Mấy người trong đội Hiên Viên đều trốn vào gian phòng khôi phục, bọn họ cũng sợ hai người Từ Dương sẽ làm gì mình, vì thế bảo trì trạng thái tốt nhất vô cùng quan trọng.
Đã không còn Bích Thủy Kim Tinh thú ngăn cản, tia sáng Thất Tiệt Hải Ma trụ đã bắt đầu ngưng kết, trên mặt biển không ngừng bốc lên bảy cá chép kim sắc, dừng lại vây quanh bảy thiên trụ dâng lên, phác họa ra một đường thuyền vàng óng vô cùng đặc biệt.
“Thành công rồi! Các hạ nhìn đi, đường thuyền màu vàng kia kéo dài đến trụ kim quang thứ bảy, cũng là là đường luồng chân chính tiến vào Đông Hải, chúng ta đã thành công rồi!”
Từ Dương cười nói: “Mặc dù ta chưa từng thấy qua Đông Hải vực sâu nhưng có thể tưởng tượng được nó nhất định không bình thường, trận chiến còn vô cùng gian khổ. Hiên Viên huynh cũng trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, cường địch xuất hiện đằng sau nhất định càng thêm hung hiểm.”
“Lần này thực sự đa tạ hai vị xuất thủ!”
Trong lòng Thác Bạt Hồng vô cùng thán phục Từ Dương, hắn vẫn luôn cung kính chắp tay chào hai người, đi vào trong phòng.
Boong thuyền chỉ còn lại hai người, tiểu xà cũng trở về trong ống tay áo. Lòng bàn tay Từ Dương lắc lắc, đưa hai viên nội đan đến trước mặt Nữ hoàng.
“Ngươi, đây là......”