“Đưa ta bắt mạch được không?”
Ánh mắt Nữ hoàng sững sờ nhìn hắn, khuôn mặt khuynh thành ửng đỏ.
Trong hoàng cung ngự y cũng là nữ, đời này Nữ hoàng chưa từng cho nam nhân chạm qua người, chỉ có Từ Dương là ngoại lệ.
Từng đạo khí tức theo huyết mạch của Nữ hoàng tràn vào trong kinh mạch của nàng, nhưng chỉ trong chốc lát, Từ Dương thở dài.
“Tám mạch chỉ thông năm mạch, đây là nguyên nhân khiến Hàn Nguyệt công của ngươi phản phệ hàn khí trong kinh mạch, ngưng trệ trong cơ thể không thể tản ra ngoài mà. Xem ra, nếu chỉ có nội đan cực hàn của Băng Tâm Giao vẫn còn chưa đủ. Nếu như lần này ra biển có được cơ duyên, nhận được nội đan có thuộc tính thuần dương, bệnh này của ngươi cũng có thể trị.”
Lời của Từ Dương khiến Nữ hoàng lần nữa chấn động. Nên biết rằng hàn khí này xâm nhập vào cơ thể giày vò ảnh hưởng cực lớn đến tâm trạng của nàng, khiến nàng không có cách nào yên tâm tu luyện, điều này hạn chế rất nhiều đến tốc độ tăng cảnh giới của nàng. Nếu nàng được như Từ Dương nói, có thể gặp được kỳ ngộ, cơ hội này là may mắn của nàng.
“Nếu ngươi thật sự có thể chữa bệnh này cho ta, ta có thể đồng ý làm một chuyện cho ngươi, chỉ cần ta làm được đều tùy ngươi định đoạt.”
Từ Dương cười khẽ nói: “Một lời đã định.”
......
Phần cuối Thất Tiệt Hải Ma trụ, khi ánh sáng vàng óng rực rỡ chói lọi biến mất, Đông Hải trước mắt như thay đổi thành dáng vẻ hoàn toàn khác.
Không còn thủy triều tùy ý mãnh liệt xuất hiện, không khí cũng trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tiên cảnh xuất hiện trước tầm mắt tất cả mọi người.
“Trời ạ, đây mới thật sự là Đông Hải sao?”
Có thể nhìn thấy những linh thú bay ngang qua bầu trời, trong biển thỉnh thoảng có hòn đảo tiên cảnh rải rác mọi hướng trên biển. Thật tình không biết đây có phải là Đông Hải chân chính mà mọi người khao khát tìm thấy hay không.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngoại vực Đông Hải và nơi này hoàn toàn khác biệt, nhất định Thao Thiết cũng trốn ở các quần đảo nơi này.”
Từ Dương nói, chợt nhớ tới địa đồ từ Thiên Vân Tông mang tới, trên đó cũng không ghi chép quá tường tận đến những hòn đảo này, chỉ có năm trọng điểm quan trọng nhất ở Đông Hải.
“ Bát Môn Chúc Kiền, Chính Dương Cực Vị! Xem ra, hòn đảo phía trước có dương khí dày đặc, chúng ta qua đó xem, chắc chắn sẽ có chút thu hoạch.”
Từ Dương chủ động nói với Thác Bạt Hồng. Trên thực tế, đội của Hiện Viên Hồng nghĩ chỉ đi loanh quanh chỗ này, hy vọng có một chút kỳ ngộ.
Dù sao vào biển thám hiểm vốn là quá trình tìm kiếm cơ duyên, mặc dù mục đích cuối cùng của mọi người là Thao Thiết, nhưng sự tồn tại của linh chủng Hồng Hoang cũng không phải một sớm một chiều là có thể tìm được. Dạo chơi bốn phía vạn nhất có thu hoạch, chuyến đi này mới xem như không tệ.
Chỉ có trong lòng Nữ hoàng hiểu rõ, Từ Dương thu xếp đi tới hòn đảo kia là vì chính nàng.
Sau khi thuyền cập bờ, mười người Từ Dương lần lượt lên đảo, đảo hoang trong biển có diện tích rất lớn, khắp nơi đều là rừng cây rậm rạp linh khí dồi dào, nhưng phát ra tiếng gầm của thú dữ, điều này cũng chứng minh sau trong đó có tồn tại nguy hiểm.
Chỗ có linh khí càng mạnh thì thường tồn tại sinh mệnh thể càng cường đại.
“Tê tê!”
Đột nhiên, một tiếng hí thanh thúy vang lên, mấy người Từ Dương dõi mắt trông về phía xa, từ trong rừng rậm nhảy ra bảy tám con khỉ.
“Đó là Quỷ Mục Linh Viên. Trời ạ, theo truyền thuyết nơi nào có những con khỉ này sống thì chỗ đó tất sẽ có thần tài linh bảo thiên địa sinh ra, xem ra chúng ta ở trong rừng này sẽ có nhiều thu hoạch.”
Người nam nhân thấp bé trong nhóm bảy người hưng phấn nói, nhưng rất nhanh bọn họ ý thực được gì đó, ánh mắt khác thường nhìn về phía Từ Dương, lại liếc mắt nhìn lão đại Thác Bạt Hồng, liền nói: “Các vị, rừng rậm này có diện tích vô cùng lớn, thời gian của chúng ta có hạn, không bằng chia ra hành động, ba ngày sau có thu hoạch được gì hay không cũng tập kết về điểm xuất phát, mọi người cảm thấy thế nào?”
Không đợi Từ Dương và Nữ hoàng lên tiếng, những người khác đều hưởng ứng đứng lên, nguyên nhân rất đơn giản, đi theo Từ Dương và Nữ hoàng, mặc kệ gặp phải bảo bối gì hai người này cũng ưu tiên được chọn trước, với thực lực của bọn họ căn bản không thể tranh được, phân tán ra ưu thế Từ Dương và Nữ hoàng cũng bị suy yếu.
“Ta không có ý kiến, Hiên Viên các hạ thì sao?”
Từ Dương cười nhạt như lúc ban đầu, hắn nhìn thấu tâm tư của những người này nên cũng không ngăn cản.
“Cũng tốt! Khi chúng ta lấy phải đồ vật không cần đến, mọi người có thể trao đổi lẫn nhau, ba ngày sau một lần nữa tụ tập ở chỗ này, giải tán!”
Thác Bạt Hồng mượn lừa xuống núi, bước xuống bậc thang mà Từ Dương đưa cho, giải tán đội ngũ, theo sát bảy người của đội hắn nhanh chóng biến mất trong rừng sâu.
Trong nháy mắt, nơi này cũng chỉ còn hai người Từ Dương và Nữ hoàng.
“Tê tê......”
Đúng lúc này, Tiểu Long Mãng chui ra khỏi ống tay áo Từ Dương.
“Lão đại, mấy tên kia não bị thiểu năng sao? Nếu như bọn họ đi theo ngươi, muốn gì cũng có, bọn họ đề phòng ngươi tự mình đi tìm không biết có đánh thắng được tất cả những người trên đảo này không, đúng là đầu to chỉ để cho có.”
Từ Dương cười khẽ: “Ta biết ngươi giỏi rồi, đi thôi, mang bọn ta đi tìm mục tiêu, bây giờ khứu giác của ngươi phát huy được tác dụng rồi đấy!”
Nữ hoàng kinh hãi, giờ mới hiểu được thì ra Từ Dương đã sớm có đối sách, có Long Mãng ở đây, khí tức của sinh vật cường đại nào trên đảo cũng không thoát khỏi bàn tay hắn.
Nhanh chóng đi theo rắn nhỏ, chưa tới hai canh giờ Từ Dương và Nữ hoàng đã khóa chặt khu vực trung tâm trong rừng rậm trên đảo. Khi bước vào khu vực trung tâm của rừng rậm, khí tức cường đại uy áp xông thẳng vào mặt.
“Trời ạ, đó là......”
Nữ hoàng hoảng sợ kêu lên, trước mắt là vượn lớn toàn thân màu hồng, cao chừng năm mét, đó chính là sinh vật mạnh nhất trên đảo này - Huyền Hỏa Thái Thản!
“Đại gia hỏa này là linh thú vương giả nguyên tố hỏa mười vạn năm, nếu có thể thành công lấy nội đan của nó thì có thể giả trừ độc Hàn Nguyệt công.”
“Thế nhưng .....”
Vẻ mặt Nữ hoàng có chút do dự, nàng biết thực lực của vượn lớn này không phải nàng có thể chống lại được. Muốn chinh phục được đối phương lại phải nhờ Từ Dương ra tay, hắn đã hỗ trợ nhiều lần, nàng đã nợ hắn quá nhiều nhân tình.
Ngược lại Từ Dương không cân nhắc đến những chuyện này, lập tức xông lên nghênh đón vượn lớn, hắn cũng không ra tay liền.
“Vượn huynh, có thể cho mượn nội đan dùng một chút không?”
Từ Dương nói ngắn gọn, trước mặt vượn lớn này xem như trò cười.
“Ngươi từ đâu tới? Buồn cười thật, một tên nhóc con đến trước mặt Linh Vương mười vạn năm xin nội đan? Ngươi cảm thấy ta sẽ cho sao?”
Từ Dương thờ ơ giơ tay: “Cho hay không cho tự ngươi quyết định, ta không lựa chọn thay ngươi được, nhưng ta có năng lực thay đổi nếu lựa chọn của ngươi khiến ta không hài lòng.”
“Ồ, tên này khẩu khí không nhỏ.”