TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 224: Mê Án Ly Kỳ.

"Chủ nhân, lần này các ngươi rốt cuộc là vì sao lại đi tới chỗ Đông Hải thâm cảnh?"

Vẻ mặt Huyền Hỏa Thái Thản hơi lộ vẻ ngưng trọng.

Nói đến chuyện hiến tế này, mặc dù nó tuyệt đối không tình nguyện, nhưng bây giờ mọi thứ đã không thể thay đổi. Tục ngữ có câu, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bây giờ lão tinh tinh thầm nghĩ rằng mình đã đứng chung một chỗ với mấy người Nữ Đế rồi.

Từ Dương đương nhiên hiểu rõ ý của nó, tay vung lên, trực tiếp lấy ra Đạo tâm Phất trần thắng được từ Thiên Vân Tông.

"Đạo lực thật mạnh mẽ! Cái này... Chính là nguyên nhân ngươi bị con Thao Thiết dẫn tới Đông hải à? Xem ra lời đồn là thật, sáu ngàn năm trước, Chí tôn của Kình Thiên Đạo Tông đã dốc toàn bộ lực lượng, tìm kiếm bí mật của Long Tàng ẩn dấu ở Đông Hải, trận chiến kia kéo dài đến chín ngày chín đêm, hơn một nửa Đông Hải đều bị lực Chân Long bao trùm.

Sau đó, Kình Thiên Đạo Tông hoàn toàn bị xoá tên, hơn 600 tên cường giả đỉnh cấp Nguyên Thần cảnh trở lên đã táng thân tại Đông Hải! Theo tin đồn, tông chủ Mục Kình Thiên của Kình Thiên Đạo Tông lấy cái giá thiêu đốt đạo hồn tan thành mây khói để phong ấn Long Tàng vĩnh viễn, đến nay Chân Long kia còn sống hay không đã không thể biết."

Lão tinh tinh dù sao cũng là thổ dân Đông Hải, đối với chuyện năm đó tuy không thể tận mắt nhìn thấy nhưng ít nhiều vẫn có nghe biết.

"Xem ra, thật sự hấp dẫn người khác cũng không chỉ là Long Tàng, toàn bộ người của Kình Thiên Đạo Tông đều vẫn lạc, thiết nghĩ Long Tàng kia nhất định có càng nhiều trân bảo truyền thừa. Huống chi có tên thiêu thân lao đầu vào lửa của Kình Thiên Đạo Tông, Chân Long kia cho dù không chết thì cũng nguyên khí bị tổn thương nặng nề, độ khó khi đánh giết nó cũng giảm đi nhiều."

Từ Dương nói, rốt cuộc cũng hiểu rõ ý định của đám người Thác Bạt Hồng. Hiện tại xem ra, thứ gọi là nội đan của Thao Thiết tám phần là ngụy trang, mấy tên kia chắc cũng chạy tới Long Tàng.

"Bất kể thế nào, đi một bước tính một bước là được rồi, nên tới, sớm muộn đều sẽ tới."

Đúng lúc này, ở phía xa có liên tiếp mấy đạo khí tức quen thuộc nhanh chóng đến gần bên này, chính là khí tức mấy người trong đoàn đội của Thác Bạt Hồng.

Huyền Hỏa Thái Thản dần biến mất, quay về không gian linh hồn của Nữ Đế, mấy người lại đụng nhau lần nữa.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Âm thanh náo động bên này tương đối rõ ràng, ta còn tưởng rằng các ngươi gặp phải phiền toái gì đấy!"

Từ Dương cười khẽ, cũng không có ý định giải thích gì với mấy tên này, ngoại trừ Thác Bạt Hồng, Từ Dương và Nữ Đế căn bản lười nhìn đến bọn gia hỏa này.

"Xem ra, tất cả mọi người đều có thu hoạch không nhỏ! Thác Bạt huynh đâu? Sao không thấy những người khác?"

Đại hán trường đao ở trước mặt này lắc đầu: "Không biết, chúng ta chỉ là nghe động tĩnh nên cùng đến đây."

"Cũng được, cách thời gian ước định ba ngày cũng không còn bao lâu, chúng ta có thể quay lại điểm xuất phát trước chờ bọn họ!"

Lời Từ Dương nói làm Nữ Đế thầm giật mình trong lòng, nàng cũng tới lúc này mới biết được, mình đã ngủ say gần hai ngày để tiêu hoá dung hợp năng lượng trong cơ thể, mà trong lúc đó, Từ Dương từ đầu đến cuối không rời không bỏ bảo vệ ở bên cạnh nàng, phần cảm kích trong lòng cũng không nhịn được nồng đậm hơn mấy phần.

Nhưng mà, chuyện khiến nhóm người Từ Dương không ngờ đến đó là, chờ ở điểm xuất phát cũng không phải mấy người Thác Bạt Hồng mà là ba thi thể đã lạnh băng.

"Chuyện gì xảy ra!"

Tên lỗ mãng đại đao và lão giả dáng người tương đối thấp bé đồng hàng đến đây cực kỳ hoảng sợ bổ nhào tới, nhìn thấy cái chết ly kỳ của ba đồng bạn thì rất phẫn nộ.

"Nhìn vết thương này đi, chắc là bị người khác dùng công pháp Ma tộc giết chết, trước ngực có một vết kiếm ấn ký rất rõ ràng!"

"Là ngươi! Người sở hữu Ma kiếm Vĩnh Hằng? Là ngươi làm!"

Từ Dương thật sự không còn gì để nói, nhìn hai gia hỏa đột nhiên một mực chắc chắn là mình làm, không đợi Từ Dương mở miệng giải thích gì, Nữ Đế đã nhíu mày tiến lên một bước, theo bản năng che chắn ở trước mặt Từ Dương.

"Sự việc còn chưa biết rõ ràng, mong các ngươi đừng vội kết luận. Nhóm ba người Thác Bạt Hồng còn chưa về, các ngươi dựa vào cái gì mà gán tội danh lên đầu Từ Dương? Huống chi, ba ngày này hai người chúng ta như hình với bóng, hắn căn bản không có thời gian, cũng không có động cơ giết ba người này."

Đại đao lỗ mãng lạnh lùng nhìn về phía Nữ Đế: "Đủ rồi! Hay cho một đôi đê tiện cấu kết với nhau làm việc xấu, giết người của chúng ta, các ngươi đương nhiên có thể nhiều thêm một phần cơ duyên. Tên khốn độc ác, xem chiêu!"

"Miệng sạch sẽ chút đi huynh đệ. Ngươi có thể vu oan ta, nhưng những chuyện này không liên quan đến A Tuyết, ta muốn ngươi thu hồi lời nói vừa rồi."

Đại đao lỗ mãng làm gì còn quan tâm đến chuyện khác? Ba huynh đệ của mình cứ như vậy chết không minh bạch, hắn ta đã mất đi lý trí vốn có.

Rút đao bổ ngang xuống, lưỡi đao trong nháy mắt bộc phát cuồng mãnh, sinh ra lực đạo Nguyên Thần đỉnh phong cảnh kinh người.

Dưới chân Từ Dương chấn động mạnh một cái, vọt tới trước mặt Tuyết Thanh Hàn, vung ngược ống tay áo, lưỡi đao lạnh thấu xương nháy mắt bị thay đổi vị trí mà chém về phía rừng rậm.

Ầm ầm!

Tiếng vang trầm đục phát ra, lưỡi đao dài chừng mấy chục thước đã chém gãy mười mấy cây cổ thụ che trời, đủ thấy Đao phong này ác liệt đến cỡ nào.

Không hề có điềm báo trước, một đợt nội chiến cứ như vậy diễn ra, Từ Dương lấy một chọi hai nhưng vẫn rất thành thạo điêu luyện. Hơn nữa hắn căn bản không nghĩ đến hạ sát chiêu, nếu thật sự giết chết tên Đại đao lỗ mãng cùng tên lùn này, bản thân sợ là không có cách nào lấy xuống tội danh.

Nữ Đế cũng không vội động thủ, một mặt vừa tràn ngập lòng tin với thực lực của Từ Dương, một mặt khác, nàng cũng đang tỉnh táo suy xét nguyên nhân phát sinh mọi chuyện này, dùng tinh thần lực cường đại của mình dò xét xung quanh, bắt lấy manh mối.

Đùng đùng!

Phóng ra hai chỉ kình khí liên tiếp, Từ Dương phong bế huyệt đạo hai người này, tạm thời phong ấn linh lực của bọn họ. Hai người giống như một đống bùn nhão không tự chủ được tê liệt ngã xuống.

"Từ Dương! Ngươi có bản lãnh thì giết cả chúng ta đi, cố tình làm ra vẻ đâu phải cường giả gì!"

Đúng lúc này, Thác Bạt Hồng mang theo hai người còn lại kịp thời xuất hiện.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Thác Bạt Hồng vẻ mặt kinh ngạc, hai người bên cạnh cũng ngây ngốc tại chỗ.

"Lão Tam! Tại sao có thể như vậy..."

"Ngươi hỏi hắn ấy! Là hắn giết huynh đệ của chúng ta, còn chết cũng không chịu thừa nhận!"

Sắc mặt Thác Bạt Hồng ngưng trọng đi tới trước mặt Từ Dương, vẫn khách sáo như bình thường, chỉ là Từ Dương khinh thường giải thích, chỉ nhàn nhạt nhìn Nữ Đế.

Nữ Đế đương nhiên hiểu ý, tại chỗ triệu hoán ra Huyền Hỏa Thái Thản cường đại, lần nữa khiến năm người trước mặt chấn kinh.

"Ta đã cùng chủ nhân hoàn thành hiến tế, trong ba ngày này, hai người bọn họ vẫn luôn ở chỗ sâu nhất trên hòn đảo này của ta, trừ khi lúc mới tới họ đã hạ sát chiêu, nếu không tuyệt đối không phải là hai người bọn họ làm."

Huyền Hỏa Thái Thản ngược lại chững chạc đàng hoàng bước ra làm chứng, nhưng ở trong mắt mấy người Thác Bạt Hồng, khí thế cường đại kia càng giống như một loại uy hiếp.

Bất kể có phải Từ Dương làm hay không, bọn họ căn bản không có năng lực báo thù cho huynh đệ nhà mình.

"Bỏ đi, ta tin cách làm người của Từ Dương các hạ, nếu như hắn thật sự có lòng động sát niệm, cũng có thể diệt trừ luôn chúng ta. Phối hợp với Huyền Hỏa Thái Thản này, diệt trừ chúng ta tuyệt đối chẳng phải việc gì khó. Theo ta thấy, rất có thể là trên đảo này có ma thú cường đại nào đó đánh lén. An táng ba huynh đệ này đi thôi!"

Với vài đôi câu nói, Thác Bạt Hồng đã trấn an tâm tình của mọi người, cưỡng ép đè vở kịch náo loạn này xuống, sắm vai nhân vật hoà giải. Nhưng nào ngờ ở trong lòng của Từ Dương, chuyện này đã có đáp án thật sự.