Lần này tiến bộ rất lớn, Từ Dương dự định khai phát lĩnh vực duy nhất thuộc về hắn, đồng thời dung hợp sức mạnh pháp tắc và lĩnh vực hoàn mỹ, đây là mục tiêu kế tiếp lớn nhất hắn muốn thực hiện.
Theo thời gian trôi qua, nhiều phương pháp được Thác Bạt Hồng sử dụng, nhưng lại lần lượt bị Từ Dương tàn nhẫn đánh gãy, phá huỷ.
Với sức mạnh của Từ Dương hiện tại muốn tiêu diệt Thác Bạt Hồng cũng chỉ tốn vài công pháp, thậm chí ngay cả thần khí cũng không cần vận dụng.
Nhưng vì muốn báo thù cho Thao Thiết, cho bảy động đội vô tội chết oan uổng kia, Từ Dương muốn Thác Bạt Hồng nhận lấy thống khổ.
"Kế tiếp, cố gắng bảo vệ được ánh mắt của ngươi, đây là đền bù cho Thao Thiết."
Từ Dương bình tĩnh nói, không thèm nhìn Thác Bạt Hồng thương tích đầy người trước mặt.
"Hừ, ngươi lại ngưu bức cái gì? Lại bắt đầu phán quyết ta đúng không?"
Từ Dương mỉm cười: "Ngươi nói đúng, nhưng không phải phán quyết, là trừng trị!"
Một ngón tay giơ ra, lực phòng hộ bên ngoài Thác Bạt Hồng lập tức vỡ nát. Đó là tư thế nghiền ép chỉ có chênh lệch cảnh giới lớn mới có thể phản ánh được.
Thác Bạt Hồng triệt để luống cuống, mí mắt chớp liên tục, lúc này hắn đã bắt đầu muốn bỏ cuộc.
"Không, không muốn..."
Làm sao Từ Dương lại cho hắn thêm cơ hội? Trước khi tiến vào cửa Chiến trường Đồ Long, Từ Dương cũng định để hắn ta sớm ra ngoài, nhưng dã tâm đã khiến Thác Bạt Hồng quay trở lại, trở thành biến số lớn nhất trong chiến trường.
Bởi vậy lần này, Từ Dương sẽ không cho hắn cơ hội thứ hai, chết sống có số, thời điểm Thác Bạt Hồng quyết định đi tới cổ chiến trường Đồ Long, sinh tử của hắn đã được định sẵn.
"Nhất kiếm thất sát!"
Trong nháy mắt, bảy đạo khí mang Vĩnh Hằng thần kiếm sau lưng Từ Dương huyễn hóa mà ra, mũi kiếm lạnh thấu xương gào thét làm cho cả huyễn cảnh chiến trường vì đó mà chấn động.
Hai ngón tay Từ Dương hợp lại, bảy đạo kiếm mang đồng thời ngưng làm một thể, tạo thành ánh sáng như đầu kim màu bạc, dưới tinh thần lực của hắn dẫn động, trong nháy mắt đánh về phía mắt trái Thác Bạt Hồng.
"Không!"
Theo bản năng Thác Bạt Hồng muốn kháng cự, lại phát hiện bản thân không có đường trốn, dưới tình thế cấp bách, hắn lại dời lực chú ý đến Quỷ Ảnh Tu La bên cạnh. Đáng tiếc lần này, ngay cả vị trí của Quỷ Ảnh Tu La cũng đều bị Từ Dương phong tỏa, hiện tại Thác Bạt Hồng như cừu non đang đợi làm thịt, ai tới cũng không cứu được hắn.
Phốc...
Kiếm mang lóe lên rồi biến mất, mắt trái Thác Bạt Hồng hóa thành vũng sương máu, cả người bay ngược ra ngoài, tiếng gào thét cuồng loạn vang vọng quanh quẩn trong toàn bộ chiến trường.
"Đáng đời! Tên Thác Bạt Hồng này tự gây nghiệt thì không thể sống."
"Haizzz, ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, lời này không sai chút nào. Đại lão của chúng ta là chúa tể chiến trường Đồ Long này!"
Thác Bạt Hồng đã mất đi năng lực chống cự. Đối với tu giả Nhân tộc mà nói, con mắt có tác dụng như một nửa nội đan, khi con mắt bị phá hủy chắc chắn sẽ mất đi cảnh giới.
Thác Bạt Hồng đỉnh phong có thể xông vào Độ Kiếp cảnh, mặc dù thiêu đốt cực hạn mới có thể đổi lấy sức chiến đấu, nhưng bây giờ dù tên gia hỏa này muốn đồng quy vu tận, tối đa cũng chỉ có thể đánh ra sức mạnh Thần Anh sơ cảnh, một bộ phận bản nguyên bị phá vỡ không thể phục hồi theo con ngươi của hắn.
Ngay cả Thao Thiết bị mất một bên mắt cũng như vậy, trừ phi có Long Nguyên lực chữa trị, bằng không khắp đại lục cũng không có truyền thừa nào có thể chữa trị đồng tử vỡ vụn.
"Thác Bạt Hồng, ngươi còn có lời nào muốn nói không? Hoặc muốn ta giúp ngươi truyền đạt. Lần này rời đi sẽ đến hoàng triều Bắc Tấn, đến gặp ca ca ngươi, còn có Bắc Tấn Kiếm Minh, phải chuẩn bị tốt một chút."
Từ Dương bình tĩnh nói ra những lời hùng hồn tác động đến thiên hạ, tư thái rất tự nhiên, không ai cảm thấy hắn đang khoác lác.
Bây giờ, chỉ một mình hắn đã có thể thay đổi thế cục Tam Thiên Đạo Châu.
"Ha ha ha ha... Thua, ta thua triệt để! Từ Dương, ta đã quá xem thường ngươi."
"Không."
Từ Dương mạnh mẽ cắt lời hắn: "Cũng không phải ngươi thua ta, mà ngươi thua chính mình. Nếu bảy người kia còn ở đây, kết cục của ngươi không thảm đến nỗi như vậy, ngươi đã quá xem nhẹ người bên cạnh mình. Trận cờ này nhìn như trận chiến giữa ta và ngươi, nhưng bên cạnh ta có Nữ đế tương trợ, bằng không ta cũng khó mà thắng được ngươi. Sự khôn ngoan của ngươi, nội tình của ngươi đều khiến ta khâm phục."
Thác Bạt Hồng cười lạnh: "Nữ nhân, có lẽ các nàng có thể giúp được ngươi ở thời khắc mấu chốt, nhưng tương lai có thể cản trở ngươi. Nhiều nữ nhân thì ràng buộc cũng nhiều, một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu được lời ta nói."
Ầm ầm!
Đột nhiên Thác Bạt Hồng bộc phát chân lực bản nguyên, hai tay hai chân hoàn toàn vỡ nát, nhục thân và Bát Trảo Trùng Hoàng hòa làm một thể.
Trên lý thuyết, vật chủ và thủ hộ thú hiến tế không có biện pháp dung hợp thân thể, công pháp La Sinh Môn nhất mạch bá đạo cũng có thể làm những chuyện không thể thành có thể.
Theo Từ Dương, nếu Thác Bạt Hồng không có dã tâm và dục vọng tà ác mãnh liệt, thật tâm tu luyện, tương lai sẽ có thể trở thành nhân vật cái thế một phương.
Đáng tiếc, hắn đã bị dục vọng che mờ đầu óc, liều lĩnh hi sinh người khác, cuối cùng cũng đưa bản thân vào ngõ cụt, không thể quay đầu.
Nhìn thấy đại cục đã định, Nữ đế phát tán tinh thần lực đã ngưng kết, toàn bộ huyễn cảnh biến mất, xung quanh lại khôi phục cảnh thần miếu bị bể tan tành trong chiến trường Đồ Long.
Đám người vây sau lưng Từ Dương, nhìn Thác Bạt Hồng cách đó không xa, tạm thời đã quên đi Quỷ Ảnh Tu La đang hôn mê, trong lòng cũng là cảm khái không thôi.
"Cuối cùng cũng phải kết thúc, Thác Bạt Hồng, ngươi tự sát đi! Lão đại của chúng ta sẽ không động thủ trước bộ dạng này của ngươi."
Long Khôn ngậm một cọng cỏ khoanh tay, dùng giọng điệu giễu cợt lăng nhục Thác Bạt Hồng.
"Ha ha ha, quả nhiên là hổ lạc đồng bằng, ngay cả chó bên người Từ Dương cũng dám sủa loạn với ta."
Long Khôn cũng không thèm nói nhiều với hắn, bay thẳng lên, dùng sức mạnh Phượng Hoàng Chân Hỏa đánh về phía Thác Bạt Hồng.
"Lão đại nói không sai, trong mắt ngươi chỉ dùng lợi ích là phương thức duy nhất đo lường quan hệ giữa người với người, ngươi không xem chúng ta là bằng hữu cùng nhau chia sẽ tình cảm hoạn nạn, chỉ có quan hệ lợi ích mới có kết cục thê thảm như hôm nay, để bản đại gia tiễn ngươi một đoạn."
Phượng Hoàng Hỏa Diễm tùy ý thiêu đốt, sinh mệnh lực của Thác Bạt Hồng nhanh chóng tiêu thất. Trước đó hắn tự phế tay chân, là dự định mượn nhờ sinh mệnh lực của Bát Trảo Trùng Hoàng bảo trụ điểm mấu chốt của mình. Nhưng hôm nay, một cơ hội nhỏ nhoi hắn cũng không có.
Luồng hỏa diễm này cũng không kéo dài quá lâu, xương cốt Thác Bạt Hồng đã bị thiêu đốt thành một cục than đen, triệt để không còn khí tức sinh mệnh.
Một Tiêu Dao Vương vang danh khắp thiên hạ đại Bắc Tấn lại rơi vào kết cục như thế.
Mấy người Từ Dương không biết khi Thác Bạt Hồng ngã xuống, ca ca hắn Thác Bạt Vân, Hoàng đế bệ hạ Bắc Tấn đã có phát hiện, theo bản năng phun một ngụm máu tươi trong hoàng cung.
"Từ Dương… Ngươi dám giết đệ đệ của ta, Thác Bạt Vân ta cùng ngươi không đội trời chung!"