Đảo mắt đã là hai ngày sau, đoàn đội Từ Dương trên truyền đã triệt để rời khỏi khu vực Vân Khâu Lĩnh, đi những phương hướng khác của đại lục để tiếp tục khai phá.
Tâm tình mọi người đang rất tốt, thứ nhất là giải quyết triệt để tranh chấp Vân Khâu Lĩnh, thứ hai mọi người lại có thể đi tới một khu vực mới, tiếp tục hành trình của mình.
Chỉ là chỗ cần đến tiếp theo lại chậm chạp mãi không xuất hiện, bởi vì phong ấn Thần điển mà Vô Song mang về vẫn chưa được mở ra phần tiếp theo. Mang ý nghĩa cấm vệ mà Vô Song phái ra ngoài cũng chưa tra được vị trí các thành viên khác.
Long Khôn vừa ăn đồ ăn vặt, vừa thử hỏi dò Từ Dương: "Lão đại, đoàn đội của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người vậy? Giữa các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Mà chúng ta đang đi lịch luyện, hay là ngươi nói cho chúng ta biết về cái ngươi gọi là cố sự trong thế giới hiện thực đi!"
Trong lúc nhất thời, tất cả các thành viên nghe vậy đều sinh ra hứng thú, ngay cả trưởng công chúa Vô Song, người duy nhất trong đội mà không hề có quen biết gì với Từ Dương tại thế giới hiện thực cũng cảm thấy rất tò mò.
"Vậy được rồi, trong lúc rảnh rỗi, ta kể cho các ngươi một chút, trước tiên bắt đầu từ Long Khôn đi!"
Kết quả là, một cố sự dài dòng được Từ Dương êm tai nói ra.
Lại không biết qua bao nhiêu ngày, đến tận khi Từ Dương kể hết mọi chuyện với người, lúc này hắn mới phát hiện dường như ánh mắt mọi người đều xảy ra biến hóa rất nhỏ.
"Tại sao lại như vậy? Ta rõ ràng có thể cảm thụ được, rung động linh hồn của mỗi một người bọn họ đều xảy ra thay đổi có tần suất, chẳng lẽ ta nói những câu chuyện này sẽ kích phát bản nguyên linh hồn của bọn họ ở mức nhất định?"
Có phát hiện này, Từ Dương vốn định nói tiếp, nói đến khi giúp mỗi người bọn họ tỉnh lại toàn bộ ký ức mới thôi. Đáng tiếc chẳng được bao lâu thì điều phong ấn thứ ba trên Thần điển đã hiện ra!
Có tin tức!
Vô Song vội vàng đứng dậy đưa Thần điển tới trước mặt Từ Dương, Từ Dương liền thấy được hai cái tên vô cùng bắt mắt - Bạch Liên Tuyết Triêu Thiên Chu!
"Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ ở cùng một chỗ?"
Từ Dương bản năng sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó, khi hắn nhìn thấy tên một khu vực xa lạ, ánh mắt lại lần nữa ngưng trọng thêm mấy phần.
Băng Tuyết thần triều! Cái tên này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Từ Dương ngẩng đầu nhìn Vô Song, hiển nhiên là muốn biết thêm từ chỗ nàng một chút bí mật liên quan tới nơi này.
Nhưng mà hắn lại thấy Vô Song nhíu chặt mày.
"Ta không thể không nhắc nhở ngươi, Băng Tuyết thần triều chính là một danh từ mà toàn bộ đại lục đều tương đối kiêng kỵ.
"A? Nghe ngươi nói vậy, ta càng cảm thấy hứng thú đối với nơi này đó."
Vô song bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nơi đó, ta cũng chỉ từng đi qua một lần. Nằm ngay tại phương nam, giới hạn giữa Thần Quốc và Viêm Quốc, nơi đó là một vùng biển cả mênh mông vô bờ, thế nhân xưng là Hải Tận!"
"Giữa Hải Tận có một đảo hoang, đó chính là vị trí của Băng Tuyết thần triều. Cổ đảo này rất đặc thù, một năm bốn mùa mỗi ngày đều có tuyết rơi. Nhưng đây lại là nơi đẹp nhất cả đại lục, có người thích gọi nó là "khởi mộng"!"
Từ Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu. Bởi vì cực hạn mỹ hảo của thế gian này thường cùng tồn tại với cực hạn nguy hiểm.
"Trên này hiện ra tên hai người bọn họ nên ta nhất định phải đến nơi này một lần."
Vô song cười thản nhiên nói: "Ta đã đi với ngươi đến tận đây rồi, không cần lo ta sẽ có lựa chọn khác, không phải chỉ là Băng Tuyết thần triều thôi sao? Chỉ là khi chúng ta tiến vào khu vực phía sau Hải Tận thì nhất định phải cẩn thận, bởi vì theo ta được biết, Hải Tận có một con ma thú cường đại nhất đại lục, nó là một con cổ thú đã sống không biết bao nhiêu năm, toàn bộ đại lục cũng không có người nào muốn chạm mặt nó."
Nghe vậy, Từ Dương gần như theo bản năng nghĩ đến Tiêu Diêu Đạo Quân, có lẽ lại là một con cổ thú cường đại mà hắn ta phong ấn trong thế giới ảo tưởng này.
Sau khi đã xác định được chỗ cần đến, tất cả mọi người liền cảm thấy hưng phấn, không kịp chờ đợi muốn xem xem đại lục đẹp nhất trong truyền thuyết, Băng Tuyết thần triều rốt cuộc trông như thế nào.
"Trời ạ, mỗi một ngày đều có tuyết rơi, vậy thế giới này nhất định sẽ rất đẹp, trong mắt của ta, tuyết chính là thuần khiết nhất!"
Ngũ kim hoa rất hưng phấn, bởi vì ở vương đô Thần Quốc rất ít khi có tuyết rơi, mỗi mười năm mới có thể có một quý tuyết rơi. Đặc biệt là đám nữ hài tử thích mơ mộng, kiểu gì cũng sẽ tràn đầy ký thác đối với những mùa đông kia như thế.
Chuyến hành trình này rõ ràng là khá xa xôi. Ước chừng qua gần nửa tháng, mọi người mới đi đến biên giới Thần Quốc, từ đây cũng có thể thấy rõ cương vực Thần Quốc bao la nhường nào.
Vào phạm vi vùng biển mênh mông, đám người rõ ràng cảm nhận được không khí cũng sinh ra biến hóa, trên khoảng không mênh mông mang khí tức thần ma nồng nặc.
Thần chi bản nguyên từ Thần Quốc và ma khí cường đại của đủ loại ma thú hoành hành trong Hải Tận hòa làm một thể, tạo thành loại trạng thái khí tức hết sức đặc thù này.
Tu luyện ở đây đối với bất kỳ một người nào nắm giữ thần lực cũng là hết sức khó khăn.
Ầm ầm! Đột nhiên, mặt biển ầm ầm nổi sóng! Không hề có điềm báo trước, một con chim bay thẳng về phía thuyền của mọi người.
"Cmn, đây là giống chim gì vậy?"
Mọi người dường như cũng chưa kịp phản ứng, con chim lam to lớn đã va vào thuyền. Vẫn là Từ Dương nhanh nhẹn nhất, trước tiên liền xông ra ngoài, một kiếm chém đôi con ma thú hình chim thành hai nửa.
Nhưng ngay khi cơ thể con ma thú vỡ ra, Từ Dương cũng chấn kinh, hắn bỗng nhiên phát hiện trong bụng ma thú này có thôn phệ hàng ngàn hàng vạn ma thú trong biển!
"Không hổ được xưng là Hải Tận, ta thật sự muốn biết nơi này có phần cuối hay không!"
Theo thời gian, cả đám người rất nhanh phát hiện trong nhiệt độ không khí dường như càng ngày càng xuống thấp, mà điều này nhất định liền có quan hệ rất lớn với vị trí của Băng Tuyết thần triều, theo như Vô Song phán đoán, sở dĩ Băng Tuyết thần triều có một năm bốn mùa đều có tuyết là do nằm trong Hải Tận.
"Chẳng lẽ xung quanh hải đảo kia có ma thú băng thuộc tính cực mạnh?"