TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 331: Lên Băng Tuyết đảo

Dường như Cự Kình không nghĩ tới, vừa rồi nó vốn giả vờ trang bức khuyên kẻ xâm lấn rời đi, nhưng nếu không cẩn thận sẽ mất mạng ở đây.

Một tiếng gầm thét cuồng loạn bộc phát, tiếng gầm như muốn cuốn sạch toàn bộ chiến trường trong hư không, mạnh như Từ Dương, theo bản năng cũng rung động một hồi.

Nhưng điều đáng sợ thật sự là ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ con ngươi băng giá lạnh lùng của Cự Kình.

"Băng sương trấn hồn!"

Trong chốc lát, suy nghĩ Từ Dương trì trệ, dường như thế giới linh hồn sáng ngời của hắn bị băng phong, vốn thế giới linh hồn tràn đầy đủ loại màu sắc, mỗi một góc trong đó đều nhanh chóng bị một tầng băng giá bao phủ.

"A Dương!"

Vô Song cũng không biết rõ, một kích này có thật sự làm Từ Dương bị thương tổn hay không, nhưng trong lòng nàng phẫn nộ vô cùng.

Trong chốc lát, trong mắt Vô Song lóe lên một đạo kim mang. Tiếp đó, đỉnh đầu Vô Song nhanh chóng ngưng tụ ra một đạo kim quang sáng chói hình dáng Thiên Sứ, bỗng dưng buông xuống đỉnh đầu Sương Đồng Cự Kình.

"Cái gì! Ngươi, ngươi là..."

Phốc!

Không đợi âm thanh run rẩy của Cự Kình kết thúc, kim quang Thiên Sứ trên không đánh xuống, mạnh mẽ khiến cơ thể Cự Kình vỡ vụn, phân tên gia hỏa này làm hai, mà tuyết cầu hình tròn tinh xảo lấp lánh ngân quang kia chính là nội đan Cự Kình, yên lặng không tiếng động xuất hiện trước mặt Từ Dương.

Đồ Đằng Thiên Sứ màu vàng nhanh chóng tán đi, Vô Song trở lại trước mặt Từ Dương, lúc này mới thấy hắn lắc đầu, sức mạnh băng hàn phong bế thế giới linh hồn đã lập tức hòa tan, khôi phục được dáng vẻ trước đây.

"Ngươi như thế nào rồi?"

Ngước mặt lên nhìn vẻ lo lắng trên mặt Vô Song, Từ Dương ấm áp lắc đầu. "Yên tâm, ta không sao. Kỳ thực một khắc liều chết phản công này, ta đã nhìn rõ thủ đoạn của nó, có điều chỉ muốn cảm nhận một chút sức mạnh của nó có thể tác động đến trình độ nào mà thôi."

Vô Song bất đắc trợn mắt nhìn Từ Dương: "Bị ngươi hù chết."

"Ôi, không ngờ Công chúa điện hạ dù núi Thái Sơn có sụp trước mặt cũng không đổi sắc nhưng lại có lúc sợ. Ta nhớ rõ, ngày trước tên Vương tử Diễm quốc kia thanh thế mạnh mẽ cũng không khiến ngươi bối rối, sao vừa rồi..."

Lời còn chưa nói hết, một cỗ khí tức băng lãnh đập vào mặt, lập tức đánh gãy cuộc nói chuyện giữa Từ Dương và Vô Song.

Ngay sau đó, sâu dưới đáy biển như núi lửa phun trào hiện lên, vừa đối mặt liền bắn ra sóng nước chấn động cao trăm trượng.

"Trời ạ, sức mạnh này…"

Mấy người Long Khôn đang ở trong linh thuyền bay trên bầu trời có thể quan sát rõ ràng cường độ sức mạnh kia, Sương Đồng Cự Kình vừa rồi tuyệt không thể so sánh được.

Đột nhiên xuất hiện nguy cơ khiến Từ Dương theo bản năng ôm lấy Vô Song đằng không mà lên, khi nguy cơ đi qua, hai người đưa mắt nhìn nhau. Giờ khắc này, trong không khí lại có chút hương vị đặc thù.

Vội vàng buông cánh ta của mình ra, Từ Dương vốn định giải thích hành vi vừa rồi nhưng đã thấy Công chúa Vô Song không trách tội, ngược lại nàng nở nụ cười.

"Ngươi có biết, từ nhỏ đến lớn, không ai dám có động tác như vậy với ta không? Dù là vương thượng cũng không có tư cách này, duy chỉ có một mình ngươi mà thôi."

Từ Dương nghe mà giật mình sợ hãi nhưng hắn vẫn cũng không hỏi quá nhiều.

Trưởng Công chúa Thần quốc trong mắt nhiều người là một tồn tại vô cùng cao quý, rất thần bí nhưng một khắc này, trước mặt Từ Dương nàng chỉ là một cô nương mới lớn mà thôi.

"Cỗ khí tức vừa rồi kia...Chẳng lẽ đúng như ngươi nói là bá chủ đỉnh cấp trong Vô Tẫn Hải sao?"

Vô Song cũng lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm, có điều Thần tướng đã từng nói, hắn đã từng thấy kẻ thống trị chân chính trong Vô Tẫn Hải, một sinh vật giống rồng nhưng không phải rồng, thuộc tính cũng không phải thuộc tính băng. Nhưng dao động vừa rồi, cho dù không phải là bá chủ kia cũng tuyệt đối là ma thú cao cấp nhất. Thậm chí hoàn cảnh băng tuyết của đảo này cũng vì nó mà tồn tại!"

Từ Dương gật đầu tán thành. "Lời này không sai. Nói tóm lại, chúng ta vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Sau khi thành công thu hoạch nội đan, hai người trở lại bên trong linh thuyền tiếp tục đi về phía trước.

Đến cách hòn đảo không xa, Từ Dương phát hiện được một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo phong sát linh thuyền.

"Người từ nơi nào đến."

Vèo vèo vèo.

Mấy chục đạo quang ảnh từ mặt đất đảo hoang đằng không mà lên, bay lên chỗ mấy người Từ Dương trên linh thuyền.

Mấy người Từ Dương nhanh chóng từ bên trong linh thuyền đi ra, trên bong thuyền đứng đối diện với mấy chục thân ảnh mặc khôi giáp màu bạc.

"Chúng ta là sứ giả đến từ kinh đô Thần quốc, lần này đến Băng Tuyết Thần Triều vì muốn gặp gỡ quốc vương các ngươi."

"Ha ha, nơi này ngươi lui tới cũng không nhiều, có tư cách gặp quốc vương của chúng ta lại càng hiếm. Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi dựa vào cái gì?"

Tu sĩ băng giáp đứng đầu âm thanh lạnh lùng cũng giống trang phục của hắn, mặc dù không tính khách sáo nhưng đối phương cũng không có hành động lỗ mãng, mấy người Từ Dương cũng không thể làm loạn.

Lấy ra nội đan thuộc tính băng có khí tức vô cùng mạnh mẽ, những người hộ vệ trước mặt kích động hơn so với tưởng tưởng mấy phần.

"Thứ này các ngươi lấy được ở đâu?"

Từ Dương cười khẽ: "Xin thứ cho chúng ta không tiện nói, tất nhiên là chiếm được từ trong muôn ngàn nguy hiểm, nghĩ Băng Tuyết Thần Triều cao quý các ngươi có sức mạnh băng tuyết, hẳn sẽ có hứng thú với vật này."

"Xin các ngươi chờ một chút, ta nhanh chóng trở về bẩm báo."

Quả nhiên, bước đầu của Từ Dương cũng không sai, nội đan thuộc tính băng đối phương cảm thấy rất hứng thú.

Ước chừng qua nửa canh giờ, tu sĩ thủ lĩnh băng giáp lần nữa quay lại, thái độ kính cẩn hơn trước rất nhiều.

"Quốc vương tộc chúng ta có lệnh dẫn mấy vị bằng hữu tiến vào Thần Triều ngoại vực tộc, chờ khi trăng sáng, Vương tử sẽ đích thân giá lâm nghênh đón các vị."

Từ Dương mỉm cười gật đầu: "Làm phiền rồi, xin dẫn đường."

Thủ lĩnh băng giáp làm động tác mời, mấy chục hộ vệ đi theo sau lưng mọi người, tên thủ lĩnh đi bên cạnh Từ Dương dẫn đường.

Đảo này nhìn từ bên ngoài có màu trắng xóa như tuyết, nhưng sau khi bước vào kết giới thủ hộ, một thế giới đầy tuyết liền hiện ra, thật sự khiến mọi người phải kinh ngạc.

Tựa như hết thẩy nơi này bao gồm đất trời sông núi, những tòa nhà xinh đẹp đều do sức mạnh băng tuyết mang tới.

"Trời ạ! Đúng là thế giới mộng ảo, quá đẹp!"

Ngũ kim hoa tỏ ra vô cùng hưng phấn, hai tay nâng những bông tuyết trên bầu trời rơi xuống, cảm giác lãng mạn của các nữ nhân nở rộ càng làm cho những tu sĩ này nhìn đến ngây dại.

Dù sao trong đội của Từ Dương, mỗi nữ nhân đều đẹp đến khuynh nước khuynh thành, cũng may còn tên Long Khôn, bằng không nhiều nha đầu như vậy vây quanh Từ Dương, đoán chừng sẽ khiến những hộ vệ này triệt để sụp đổ.

"Không hổ là vương quốc Băng Tuyết, quả nhiên còn đẹp hơn trong tưởng tượng."

Thống lĩnh nghe nói như thế cũng lộ ra nụ cười: "Nơi này thật sự rất đẹp, nhưng hôm nay triều cục cũng không an ổn, nội bộ vương thất phân tranh vô cùng kịch liệt, nếu không quốc vương đã trực tiếp đưa các vị vào vương cung."

"Hả? Còn có chuyện như thế sao? Đúng rồi thủ lĩnh đại nhân, ta muốn hỏi ngươi một người, là cô nương này, ngươi có nhận ra hay không?"

Từ Dương nói xong, đưa một đạo hồn niệm duy nhất thuộc về Bạch Liên Tuyết vào thức hải vị thủ lĩnh này.

"À, nhìn có chút quen mắt, thân phận cụ thể ta thật sự không rõ lắm, nhưng ta có thể chắc chắn một điều, nàng không phải người của vương thất."

Trong lòng Từ Dương thoáng qua vẻ thất vọng. Dù sao nếu như là người của vương thất thì tìm sẽ dễ dàng hơn. Tất nhiên nếu Bạch Liên Tuyết không thuộc về vương tộc, mấy người Từ Dương phải tốn thêm sức lực đi tìm, trước tiên dung nhập vào nơi này rồi mới quyết định.