Khi đó, Hắc Mân Côi khó khăn tránh thoát phong ấn, chạy ra khỏi Bách Minh Cốc. Tay ôm ngực thở hổn hển chạy trốn một đường, sau khi xác định ở phía sau không có người khóa chặt khí tức của mình nữa, lúc này mới như sống sót sau thảm họa, tựa lưng lên một thân cây đại thụ nghỉ ngơi chốc lát.
Không bao lâu sau, một cỗ uy áp cực lớn lặng yên buông xuống, Hắc Mân Côi ngẩng đầu nhìn lên, đó là một gia hỏa ngạo nghễ thân đứng giữa hư không, trên người khoác áo choàng màu đen, không thấy rõ mặt mũi của hắn ta, nhưng hai con ngươi u lam vô cùng thâm thúy khiến người ta cảm thấy áp bách đến ngạt thở.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Hắc Mân Côi hoàn toàn hoảng sợ. Nàng ta xác định, sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhìn thấy một gia hỏa nào cường đại đến thế. Ít nhất dựa vào khí tức và lực áp bách của đối phương lúc này thì ngay cả người cường đại nhất là Từ Dương mà nàng từng gặp lúc trước, cũng chưa hẳn có thể chiến thắng người này.
"Muốn biết tên của ta chỉ có một con đường, thần phục ta, làm sứ giả của ta, ta sẽ trao cho ngươi năng lực càng cường đại hơn, đồng thời, ngươi sẽ trở thành tồn tại dưới một người, trên tất cả chúng sinh ở trên toàn bộ đại lục."
Kỳ thực trong lòng Hắc Mân Côi hơi kháng cự, bởi vì nữ nhân này rất bài xích việc làm thủ hạ của người khác, dù sao nàng ta cũng do Nữ hoàng bồi dưỡng ra được, trong xương cốt có truyền thừa Ma Nguyên của nhất mạch Vương gia Diễm quốc, tham vọng và cảm giác chinh phục khiến nàng ta có dã tâm không muốn chịu làm kẻ dưới, người của nhất mạch này đã chú định chỉ có thể làm Vương.
"Sao? Ngươi không muốn? Chẳng lẽ trong mắt ngươi, làm người đi theo ta, so với cái chết càng khó khiến ngươi tiếp nhận hơn à?"
"Không, ta, ta chỉ là..."
Hắc Mân Côi có chút chần chờ, nhưng gia hỏa trước mặt này vô cùng cường đại, căn bản không cho nàng ta nhiều cơ hội để suy xét và do dự.
"Kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi chỉ còn lại 3 giây để cân nhắc đáp án."
Trong lúc vô hình, một bàn tay lớn màu xanh lam sẫm dường như xen lẫn cả sức mạnh không thể chống lại của chúa tể mà đè ép đến, gắt gao trói buộc linh hồn của Hắc Mân Côi, loại cảm giác bị người bóp cổ đó làm nàng ta vô cùng khó chịu, dục vọng sát lục mà Ma Nguyên bản năng phóng thích ra trong cơ thể đã bị giam cầm hoàn toàn, khiến nàng ta đau đớn gần như muốn phát điên!
"Ta, ta đồng ý..."
Hắc Mân Côi cuối cùng vẫn không chịu nổi áp lực, khoảnh khắc được đối phương thả ra khỏi áp lực khổng lồ, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.
Loại cảm giác bất lực này khiến Hắc Mân Côi đã mất đi mọi khả năng phản kháng và lựa chọn. Chỉ có thể nói, đây là vận mệnh an bài, nàng ta chỉ có thể nhìn thẳng vào bất kỳ một loại kết cục nào mà mình có thể gặp phải sau này.
"Theo ta trở về Vương đô Diễm quốc, ta sẽ lập tức truyền thụ cho ngươi một phần sức mạnh, giúp ngươi trở thành tân vương Diễm quốc trong thời gian ngắn nhất."
"Ta ư? Ảnh tông đã bị tiêu diệt toàn quân, chỉ dựa vào ta, sợ là..."
"Ha ha ha ha, chỉ dựa vào ngươi có lẽ không được, nhưng nếu như ngươi có một phần lực lượng thuộc về ta, dù chỉ là một phần mười sức mạnh, cũng đủ giúp ngươi trở thành người mạnh nhất thế giới. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, không cần áp chế dục vọng của ngươi, nếu ngươi cảm thấy chiến tranh có thể làm ngươi hưng phấn, làm sinh mệnh ngươi trở nên có ý nghĩa, vậy cứ chĩa mũi nhọn sắc bén trong tay ngươi nhắm thẳng vào Thần quốc, nhắm ngay bất cứ chướng ngại vật nào phản kháng lại ngươi!"
Hắc Mân Côi lần này xem như đã bị người áo đen thần bí tẩy não hoàn toàn, loại cảm giác đó giống như là kẻ áo đen đang ở sau lưng đẩy nàng đi từng bước, hiểu rõ cơ thể Hắc Mân Côi sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng không thấy đáy.
...
Trước sau không quá một canh giờ, Hắc Mân Côi dưới sự điều khiển của người áo đen đã trở lại hoàng cung, sắc mặt bình tĩnh một đường đi về hướng đại điện hoàng cung.
"Hắc Mân Côi thống lĩnh! Bây giờ hoàng cung đang trong tình trạng giới nghiêm, bất kỳ kẻ nào cũng không thể tiến..."
Hộ vệ mặc giáp bạc ở cổng ra vào còn chưa nói hết câu, đầu đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể. Kể từ khoảnh khắc bắt đầu ra tay, từ đầu đến cuối, bước chân Hắc Mân Côi không hề ngừng lại, trong ánh mắt lóe lên vẻ cao ngạo coi trời bằng vung.
Có lẽ đây chính là cảm giác nàng ta đã từng khát vọng đeo đuổi, cảm giác khiến cho toàn bộ Diễm quốc, thậm chí toàn bộ đại lục đều thần phục dưới chân mình! Dù phía sau của trên vạn người còn có một người, nhưng nội tâm của nàng ta vẫn lấy được thỏa mãn trọn vẹn như cũ.
Nếu như làm tay sai của người này nhưng đổi lại được trở thành chủ nhân của chúng sinh, như vậy trò chơi này, nàng ta rất nguyện ý tham gia vào trong đó.
"Thông báo cho tất cả đại thần Diễm quốc, lập tức buông hết mọi việc trên tay, tập trung đến vương cung, tân vương Diễm quốc, sắp kế vị rồi. Trong vòng một canh giờ mà vẫn chưa hiện nhân thì sẽ mất đi tư cách trở thành một thành viên của Diễm quốc."
Sau lưng, giọng lãnh đạm của người áo đen đã dọa mấy hộ vệ còn lại ở bên cạnh sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ riêng uy áp của người áo đen này khi nói chuyện cũng đã vượt qua giới hạn chịu đựng của bọn họ .
Mệnh lệnh của một tồn tại như Thần, ai dám không theo?
Chưa đến một canh giờ, trong vương cung Diễm quốc đã chất đầy người, Hắc Mân Côi bắt chéo hai chân ngồi trên vương vị, nói cười an nhàn hưởng dụng trái cây, năm, sáu thị nữ tùy tùng phục dịch bên cạnh nàng ta, không thấy bóng dáng của người áo đen kia đâu, nhưng trong đại điện vương cung này, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một cỗ uy áp lặng yên không tiếng động nhìn xuống tất cả.
"Hắc Mân Côi! Ngươi gọi chúng ta tới làm gì? Tân vương đâu? Ở đâu?"
Dẫn đầu là một người mập lùn râu vểnh vừa mới vào cửa điện đã ồn ào, người mập mạp này chính là tướng quân đứng đầu thập tam thái bảo dưới trướng tiên vương, nói trắng ra là chính là một trong những chiến tướng đắc lực mà tiên vương tín nhiệm nhất, cũng là một cự kiếm võ giả thực lực cực kỳ cường đại.
Lúc bỗng nhiên nghe được tin tức tập kết đến hoàng cung, hắn ta còn bán tín bán nghi, dù sao hiện nay Vương cũng không biết tung tích, sao có thể có vương lệnh đột nhiên xuất hiện. Nhưng khi tướng quân béo này đi vào trên điện, trông thấy ả nữ nhân Hắc Mân Côi ngồi trên vương vị cao cao, tướng quân béo đã lập tức đoán ra được một ít manh mối.
"Ồ, ngươi mù hả? Không nhìn thấy ai đang ngồi ở trên vương vị sao?"
"Ngươi? Ha ha ha! Vậy có lẽ là mắt ta bị mù thật, tùy tiện chọn một người trên đại điện này cũng có tư cách ngồi ở trên kia hơn ngươi đấy?"
Hắc Mân Côi đột nhiên dừng động tác thưởng thức đồ ngon, ngẩng đầu nhìn về phía tướng quân béo này với ánh mắt nghiền ngẫm.
"Hay là, ta và ngươi đánh cược, ta cược 3 giây sau ngươi sẽ biến thành một phế vật từ đầu đến chân. Nếu như ta cược thua, ngôi vua này cho ai ngồi, ngươi quyết định!"
Hắc Mân Côi nói lời này không riêng gì cho tướng quân béo nghe, tư thái điên cuồng hoang đường như thế, thế nào lại chỉ nhằm vào một mình tướng quân béo đây? Người sáng suốt đều nhìn ra được, ả điên này hẳn là muốn giết gà dọa khỉ .
Nhưng nàng ta rốt cuộc có thủ đoạn gì mà lại dám nói chuyện như vậy, cả triều văn võ đều có chút hiếu kỳ.
"Một, hai, ba!"
Tướng quân béo trên mặt đầy vẻ không cam lòng tự đếm cho mình.
Nhưng hắn nằm mơ giữa ban ngày cũng không thể ngờ được, ngay khi chữ 'ba' bật thốt lên, hai con ngươi của hắn đột nhiên nổ tung, hai con rắn độc nhỏ màu xanh chui ra từ bên trong, càn rỡ khè cái lưỡi trong hốc mắt tướng quân béo, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một bộ phận đều bị nghiền nát dưới sức mạnh không thể kháng cự, chỉ vài phút đã có vô số giống loài tràn ra, hoàn toàn nuốt chửng cơ thể thành một bộ xương trắng.
"Không, đây... quả thực là ma quỷ!"