Khi bước chân vào Thần thành, rốt cuộc Từ Dương và Nữ đế cũng hiểu rõ chỗ nào không thích hợp.
Toàn bộ thành chìm đắm trong không gian yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.
Càng vào sâu trong thành thì mức độ yên tĩnh càng ngưng trọng, toàn bộ đường đi không nhìn thấy một bóng người, cả bầu trời cũng không được xanh như màu vốn có của nó.
"Huynh có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh dao động xung quanh không?"
Nữ đế có chút sợ hãi hỏi thăm Từ Dương, loại cảm giác sợ hãi này không phụ thuộc vào thực lực của người đó, nếu một người có tâm trí không kiên định, cho dù thực lực có mạnh nhất thiên hạ cũng khó có thể chống cự lại loại giày vò kiềm chế bản năng con người trong một thời gian dài.
Nghe nói, phong bế một người trong không gian yên tĩnh tuyệt đối trong một khoảng thời gian, người đó nhất định sẽ điên, đây là cảm giác của Nữ đế và Từ Dương trong lúc này.
Đương nhiên, Từ Dương đại lão vẫn rất thanh tỉnh, bởi vì hắn hiểu rõ dù có thế nào hắn vẫn phải trụ lại sau cùng, bởi Vô Song vẫn còn chờ đợi hắn đi tìm.
"Chẳng lẽ, trưởng tử Hắc Giao Vương thống trị toàn bộ Thần thành nắm giữ năng lực có thể chôn vùi nguyên lực? Chuyện này không có khả năng."
Từ Dương lắc đầu: "Nếu như ta đoán không lầm, loại thiên phú này không phải chôn vùi, mà là ngủ say. Nhân Nguyên ngưng tụ sinh ra thần lực mạnh mẽ, đều lâm vào trạng thái ngủ say mà không phải chân chính biến mất, bằng không hệ thống thế giới liền sụp đổ, có điều chúng ta vẫn không thể tìm được phương pháp thức tỉnh nguyên lực Nhân Nguyên mà thôi.
Vấn đề cần giải quyết trước mắt là chúng ta gần như không có khả năng tìm được Vô Song, bởi vì khí tức Nhân Nguyên ngủ say, chúng ta không thể nắm bắt khí tức của nàng, càng không thể thiết lập cộng minh linh hồn, đây là nguyên nhân chúng ta mất liên lạc."
Dù Từ Dương nắm được mấu chốt của vấn đề nhưng hắn vẫn không thể lập tức tìm được phương pháp giải quyết.
Không biết từ khi nào, hai người đã đi qua hết mấy con đường dài này đến con đường dài khác, đi tới trước hoàng cung, nhìn thấy bức tượng Thiên Sứ vàng óng chói lọi.
Mỹ nữ Thiên Sứ xinh đẹp hoàn mỹ, dung mạo vô cùng giống Vô Song, hai đầu lông mày toát ra khí chất thần thánh xen lẫn cao quý không gì sánh được, chỉ cần đứng trước mặt bức tượng này cũng có thể khiến cho tâm thần thanh thản.
"Ta hiểu rồi, có thể gọi nàng."
Từ Dương đột nhiên hiểu ra, hưng phấn quay đầu nhìn Nữ đế bên cạnh.
"Gọi? Làm thế nào để gọi?"
"Chẳng lẽ nàng đã quên sao, trong thế giới chân thật, truyền thừa hoàn mỹ nhất của sức mạnh Tu La là sức mạnh vô thượng được dung hợp với Thiên Sứ, đây mới thật sự là tạo nghệ thần cấp của chủ đại lục, một kiệt tác hoàn mỹ chân chính."
Nữ đế bừng tỉnh: "Ý huynh nói là sức mạnh Ma Nguyên của ta tương sinh tương khắc với Thiên Sứ, có thể trở thành phương tiện tốt nhất để đánh thức sức mạnh Thiên Sứ?"
"Không sai! Phóng thích Ma Nguyên tại Thần đô là một hành động xem thường, nhưng bây giờ, chỉ cần có thể thức tỉnh Thiên Sứ Đồ Đằng, ta tin tưởng Vô Song nhất định sẽ tự động khôi phục, sinh ra cảm ứng với chúng ta, đến lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết."
Đây là một phương pháp lấy độc trị độc của Từ Dương, hiện tại hắn có không có biện pháp để lựa chọn, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì dù có lấy độc trị độc hắn cũng phải thử một lần.
"Vậy được rồi, nếu có gì không đúng huynh phải chỉ điểm, ta sẽ lập tức dừng tay."
"Không có vấn đề!"
Được Từ Dương cổ vũ, Nữ đế không có gì để lo lắng nữa, cứ như vậy đứng dưới bức tượng Thiên Sứ, không chút kiêng kỵ bắt đầu phóng thích khí tức Ma Nguyên cường đại của mình.
Lúc đầu nó chỉ ở trong phạm vi một lĩnh vực, nhưng khi nha đầu này không ngừng phóng thích Ma Nguyên đến cực hạn, làn sóng khí tức màu đen không ngừng tàn phá bừa bãi ra xung quanh, mãi cho đến khi khí tức bao trùm toàn bộ vương đô Thần quốc.
Ầm ầm!
Tiếng khí tức nổ tung truyền ra xung quanh không ngừng, Từ Dương cắn chặt răng nhưng từ đầu đến cuối không lên tiếng ngăn cản để Nữ đế dừng lại, cỗ sức mạnh này không ngừng tàn phá bừa bãi.
Cuối cùng!
Bức tượng Thiên Sứ trước mặt bị rạn nứt, màu xám trắng điêu khắc nứt ra vô số đường vân, mãi cho đến khi Nữ đế phóng xuất ra một đạo Ma Nguyên cuối cùng, năng lượng cực hạn dao động cách sức mạnh pháp tắc chỉ kém duy nhất một đạo cấm chế.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bên trong bức tượng Thiên Sứ đã trút bỏ lớp vỏ mục nát bên ngoài, đổi thành một thân hào quang vàng óng rực rỡ chưa từng có.
Sau đó, lấy pho tượng kia làm trung tâm, thần quang vàng óng nhanh chóng bao phủ tàn phá bừa bãi toàn bộ vương đô Thần quốc.
Mà Nữ đế đang không ngừng thu liễm khí tức, trở thành mục tiêu ánh sáng vàng óng xua tan.
Mãi cho đến khi Nữ đế hoàn toàn ngừng phóng thích Ma Nguyên, khắp thế gian đều đã được ánh sáng vàng óng của Thiên Sứ Đồ Đằng triệt để bao phủ.
Cũng chính tại lúc này, Từ Dương cảm nhận được khí tức của Vô Song dao động.
"Nàng ở chỗ nào? Chúng ta tới cứu nàng."
"A Dương! Ta, ta ở đây… Dường như ta ngủ một giấc rất sâu nhưng ta không bị thương, cũng không biết bị nhốt ở chỗ nào."
Từ Dương thở phào một hơi: "Nàng đừng vội, ta sẽ tìm được vị trí của nàng, cứu nàng ra ngoài, ít nhất hiện tại nàng vẫn còn an toàn."
Khi ánh sáng vàng óng của Thiên Sứ tràn tới cực điểm, giữa bầu trời xanh thẳm, đột nhiên một ngôi sao huyễn hóa mà ra, trong thời gian cực ngắn biến thành một cá thể hình người, từ trên không trung hạ xuống, chậm rãi dừng trước mặt Từ Dương.
"Gọi ta là Tịch Dạ, là chủ nhân của Thần quốc ngày nay, cũng là nhi tử của Hắc Giao Vương, ta đang đợi các ngươi đến."
Từ Dương hừ lạnh một tiếng: "Ngươi muốn bản thân đối mặt với cái chết thế nào?"
Tịch Dạ lãnh đạm lắc đầu: "Tử vong cũng không có gì phải sợ hãi, đáng sợ nhất là sống cô đơn tịch mịch giống như ta phải đối mặt với đêm dài vô tận."
Từ Dương nghe được sự bi thương sầu não trong giọng nói của hắn, không khỏi nhìn tên gia hỏa này chăm chú.
Sự dao động khí tức sau khi ánh sáng Thiên Sứ khôi phục, Từ Dương cảm nhận được vạn dân trong Thần thành cũng không bị thương vong, tên gia hỏa Tịch Dạ trước mặt căn bản không phải một người thích giết chóc.
"Ngươi không có sát tâm với lãnh thổ này, không ngờ trưởng tử của Hắc Giao Vương là tên kỳ hoa như vậy. Vậy ngươi nói cho ta biết, đã không thích vì sao còn phải đến Thần quốc tạo nên sự hỗn loạn cho nơi này?"
Tịch Dạ thở dài. "Lệnh phụ thân không ai có thể chống lại, hơn nữa thiên phú ta lại chính là thứ mà phụ thân ta cần nên ta bắt buộc phải tới."
"Nếu như ngươi chịu lựa chọn từ bỏ, ngươi nhất định sẽ là một tên có tiền đồ."
Tịch Dạ cười khổ nói: "Giao tộc nhất mạch chúng ta từ bỏ tương đương chống lại mệnh lệnh, cũng có nghĩa là từ bỏ quyền lợi được sống. Ta chỉ biết, nếu như ta không có thiên phú như vậy, phụ thân sẽ không nhìn ta lấy một cái, mà người thay thế ta tới chỗ này sẽ giết hại càng nhiều người hơn."