Hiện giờ Đại tiểu thư Vân Thư trong ngực ôm Mộ Dung Kiếm, cũng là lần đầu tiên nàng sinh ra hoài nghi, nàng đương nhiên không phải hoài nghi thực lực của Từ Dương, chỉ là những âm binh trước mặt này xuất hiện thật sự quỷ dị, nàng lo lắng sẽ có nhiều biến cố phát sinh, nếu bởi vì những chuyện trong Huyền môn của nàng, mà liên lụy đến đám người Từ Dương, thậm chí là gây họa cho toàn bộ thủ quân biên giới Bắc Hoàng triều, hại chết càng nhiều chiến hữu của Mộ Dung Kiếm, hậu quả này cũng không phải là thứ Vân Thư có thể gánh vác được.
Nhưng mà, khi Vân Thư vừa nhìn Từ Dương nàng liền phát hiện, có nam nhân này ở đây, cho dù là trời có sụp xuống, thì vẫn có hy vọng.
Một nam nhân có cường đại hay không, người thông minh đã có thể biết được khi nhìn vào ánh mắt của hắn.
Lúc này, Từ Dương biểu hiện ra khí độ trầm ổn, chính là giải thích hoàn mỹ nhất của hai chữ cường giả.
Cường giả thật sự, có lẽ cũng không nhất định sẽ uy phong bát diện vào lúc xuân phong đắc ý, nhưng họ lại có thể đứng lên ngăn cơn sóng dữ và lật ngược tình thế vào lúc nguy nan.