Mà cạnh tranh nội bộ trong Long tộc cũng vô cùng kịch liệt, một Long tộc nào sẽ cam tâm bỏ ra Long nguyên quan trọng nhất của mình, để chữa trị thương thế cho một đồng bạn Long tộc khác chứ?
Bởi vậy, đối với Long tộc mà nói, bọn họ nắm giữ thiên phú và nhục thân không gì sánh kịp, nhưng tính mạng cũng chỉ có một, không cho phép xảy ra chút sơ xuất nào.
Bây giờ, Long lão ngũ cũng đã cảm nhận được nguy hiểm tính mạng thật sự từ trên người Từ Dương. Hắn ta biết rõ, nếu như mình cứng rắn chống đỡ một kiếm này, kết quả chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Trong trận chiến trước đó, Từ Dương phải chịu áp lực chưa từng có kể từ khi xuất quan đến nay, nếu không có ba Tượng binh kia thay bản thân ngăn lại một kích trí mạng, rất có thể hắn đã bị đánh bại rồi.
Mà lúc này, ưu thế và bất lợi của đôi bên đã hoàn toàn điên đảo, Từ Dương giống như nắm trong tay tất cả Thần nhân, Long lão ngũ trước mặt tuy là cường giả Thần cấp, nhưng cũng rất khó có vốn liếng để khinh suất trước mặt Từ Dương, hắn ta thật sự đã giống như một con sâu con kiến hèn mọn mặc cho Từ Dương chà đạp.