Quả nhiên, Nhân Ngư tộc tiếp khách trong đại sảnh, giờ phút này bên trong có bảy tám trưởng lão Nhân Ngư tộc, già trẻ nam nữ đều có cả.
Đúng như Từ Dương dự đoán, Nữ Vương Nhân Ngư khách khí nhưng không có nghĩa là những trưởng lão này cũng đều dễ nói chuyện. Khi bọn họ nhìn thấy ba người Từ Dương là ngoại tộc, vẻ mặt vốn cười đùa với tiểu công chúa Lạc Lệ Tháp trong nháy mắt biến mất. Thậm chí, vị trưởng lão bên trái có lân giáp hắc sắc hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tản ra khí tức cường đại.
Chỉ trong tích tắc, ba người Từ Dương bị một cỗ khí tức thuộc tính Thủy lạnh lẽo đến cực điểm hoàn toàn ngăn cách.
Cũng may Từ Dương đứng ở trước nhất, khí tức của hắn trưởng lão này không thể uy hiếp được. Có điều hắn chỉ cười, nhẹ nhàng dùng phương thức hòa bình nhất hòa giải cỗ uy áp kia, không đánh vào mặt đối phương quá mức lộ liễu, cũng không làm mất mặt của ba người bọn họ.
"Đại trưởng lão, đây là ba vị khách quý của chúng ta, bọn họ đã cứu được Lạc Lệ Tháp."