Dám ngay ở trước mặt đội của Từ Dương mà nói như vậy, Vũ Hậu đã biểu lộ thái độ của mình,thể hiện bản thân muốn có được Băng Tinh quyền trượng trong tay Sư Lăng Vân.
Mọi người không biết, lúc này suy nghĩ của Vũ Hậu rất đơn thuần, dù có thế nào nơi này cũng là Vân Thiên thành, là địa bàn của Bạch Vũ tộc, cho dù mấy người Từ Dương có thực lực mạnh đến đâu, bọn họ cũng tuyệt đối không dám hành động với Bạch Vũ trong Thiên Vân thành.
Nhưng khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, kết cục của nàng hôm nay nhất định rất bi thảm, không ai dám làm càn như thế trước mặt Từ Dương, cho dù là Thần cũng không có tư cách này chứ đừng nói chi mấy Sử Ma tự phong dưới địa cung.
"Ha ha, lời này của Vũ Hậu ta nghe có chút không hiểu lắm, nàng không thích hợp, chẳng lẽ nơi này có người thích hợp hơn nàng ấy sao?"
Vũ Hậu không hề tỏ ra yếu thế hay nhượng bộ, trên mặt lộ ra ý cười lạnh thậm chí đứng lên, như đang tận lực hiển lộ rõ ràng ánh sáng rực rỡ chói lọi của đôi cánh sau lưng nàng. Nàng ta không biết rằng với chút ánh sáng như vậy trong mắt đám người Từ Dương căn bản không đáng giá nhắc tới.