Từ Dương mặt mày lạnh lùng nhìn về hướng Ác Linh Hắc kỵ sĩ này: “Linh hồn lực quả nhiên cường đại, nhưng hình như một bộ phận hồn lực của ngươi lại là oan hồn bản nguyên, hoàn toàn khác với tần suất dao động của Hồn Nguyên bình thường, ta dùng thần thông Tụ Lý Càn Khôn, tạm thời đưa những oan hồn bản nguyên xao động kia vào vị diện không gian khác, một bộ phận lớn hồn lực đã biến mất, hồn nguyên còn lại thuộc về ngươi vốn đã rất nhỏ, căn bản không có khả năng tạo ra bất kỳ lực công kích gì ảnh hưởng đến ta, chỉ đơn giản như vậy.”
Từ Dương nói một cách nhẹ nhàng, nhưng mà không ai có thể nghĩ tới, mấy câu đơn giản này, khi thực hiện rốt cuộc sẽ có bao nhiêu khó khăn.
Cái khác không nói, chỉ riêng quá trình đơn giản và cần thiết nhất trong Tụ Lý Càn Khôn, dùng tinh thần lực liên thông ngoại giới vị diện không gian, lại dùng thần thông trong nháy mắt hoàn thành truyền tống năng lượng, còn phải cam đoan năng lượng bị mình phong ấn ở dị không gian sẽ không tan rã, vận thành theo quy tắc ổn định nhất định, tri thức ở trong đó cũng nhiều lắm...
Vì sao Pháp Điển đã qua tay nhiều người như vậy, Từ Dương lại là người duy nhất học được thần thông Tụ Lý Càn Khôn? Một kết quả như vậy là đủ để chứng minh tất cả.
Một kiếm xuất ra, cũng là kiếm quang màu đen mang khí tức thiêu đốt linh hồn, xuyên thủng đầu Hắc kỵ, khiến cho tên gia hỏa vốn không bì nổi này cứ như vậy đi về phía diệt vong.