Từ Dương chẳng biết lúc nào đã ngồi ở trên một tảng đá, tùy tiện hái mấy trái dại, vừa hết sức chăm chú nghe kể rất thích chí, vừa gặm trái cây để khôi phục thể năng của mình.
Linh hồn thể tự nói rất nhập tâm, giống như đang nhớ lại những năm tháng huy hoàng trước kia, chẳng qua khi hắn ta chợt tỉnh hồn lại, nhìn thấy bộ dáng này của Từ Dương thì thiếu chút nữa giận đến trào máu.
"Ngươi con mẹ nó nghe chuyện cũ gì đây chứ? Xem chiêu!"
"Ê ê, làm ơn hòa hoãn chút được không..."
Trái cây trong miệng còn chưa nuốt trôi, Từ Dương lại một lần nữa cùng thất tuyệt Hoang Linh trước mặt này chiến thành một đoàn.