"Cút ra đây cho lão tử!"
Từ Dương giận đùng đùng, dù bây giờ không có Tu La Thần kiếm trong tay, lực bộc phát xuất ra trong phút chốc đã giảm đi rất nhiều, nhưng bản thân Từ Dương có thuộc tính lực lượng mạnh mẽ bực nào, một cước nặng nề dẫm xuống, vậy mà nổ banh xác tên thi khôi đang túm lấy chân mình này lún sâu xuống lòng đất mấy chục thước.
Nhưng ngay khi Từ Dương định rời khỏi nơi rắc rối này, hắn lại phát hiện có rất nhiều thi thể khôi lỗi chui ra từ vô số địa huyệt trong phạm vi trăm thước xung quanh, phát ra tiếng rít gào u ám làm người ta hoang mang, không ngừng thu hẹp vòng vây về phía Từ Dương.
"Ánh trăng! Thật sự là ánh trăng! Bao nhiêu vạn năm rồi, chúng ta rốt cuộc cũng chờ đợi đến ngày này! Có ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, chúng ta có thể thoát khỏi thế giới tối tăm không ánh mặt trời này rồi!"
Lão giả cầm đầu nọ toàn thân tản ra màu xám lạnh lẽo, ngay cả lớp da già nua đầy nếp nhăn cũng đều là màu xám bạc làm người ta khiếp đảm.