Nói xong, Hứa Văn Tổ bắt đầu cười lớn. Những thân vệ bên cạnh hắn, Liêu sư phó, ông lão dưới sân, đám người xem náo nhiệt xung quanh đều chỉ biết hai mặt nhìn nhau, bọn họ thực sự không rõ chuyện này đáng cười ở chỗ nào.
Nụ cười của Hứa Văn Tổ cũng dần nhạt đi, chỉ cảm thấy nhân sinh vô vị, nếu có Trịnh lão đệ kia của mình ở đây, tuyệt đối sẽ không cho mình cảm giác cao siêu ít người hiểu. Ôi, dưới bầu trời này đi đâu tìm người tri âm đây.
Ông lão tóc trắng lắc lắc đầu, nói:
- Đại nhân, ngài nói thiếu một chỗ.
- Ồ, thiếu chỗ nào?