- Chúng ta nói về hại đi. Ta cảm thấy, hiện tại giao phong thư này cho chủ thượng, ngược lại sẽ khiến chủ thượng ngay lúc này lập tức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Hơn nữa, gần đây không biết các ngươi có nhận thấy không, xét trên phương diện lật bàn chỉ xin một câu thoải mái, chủ thượng đã có xu thế sóng sau đè sóng trước, thậm chí có thể nói là đã vượt qua chúng ta.
- Chủ thượng không nổi cơn, kìm nén khó chịu thì thôi bỏ qua. Nếu chủ thượng nổi cơn, muốn ra tay với người kia, đầu tiên chúng ta không đề cập tới Tấn đông Hầu phủ rốt cuộc có thể bảo toàn hay không, ngay trước mắt thôi, ở đây thế nhưng là kinh thành! Hại nhiều như vậy đấy, các ngươi nói về lợi xem nào.
Tiết Tam nghe vậy, nở nụ cười, nói:
- Trái lại ta không nhìn ra hiện tại giao phong thư này cho chủ thượng có thể có mặt lợi ích gì, mặc dù lúc đó ta và A Lực phát động nhiệm vụ trước thời hạn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc giao phong thư đó cho chủ thượng khi đến thời điểm thích hợp. Tối thiểu có thể đợi tới lúc trở lại Hầu phủ rồi mới nói mà, tuy rằng sau khi chúng ta trở về Hầu Phủ, muốn giết người kia sẽ khó khăn hơn.
Lúc này, A Minh và Tiết Tam đồng thời quay sang nhìn Tứ Nương.