Ánh mắt của Yến Hoàng chậm rãi rơi vào người Lý Lương Đình.
Điền Vô Kính nở nụ cười, tự mình cầm lấy ấm trà, rót một chén trà.
Theo góc nhìn của người ngoài, một Hoàng hai Vương của Đại Yến có thể nói là Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu.
Nhưng chỉ những yếu nhân có tư cách chạm đến quyền lực chân chính mới hiểu rõ, quan hệ giữa ba người bọn họ, cũng không phải hài hoà như bề ngoài trông thấy.
Lùi mười ngàn bước mà nói, nếu thực ba người hiền lành, tụ tập cùng nhau ngồi dưới tàng cây hòe chơi cờ uống trà vậy không có gì không ổn, nhưng muốn cầm lái toàn bộ Đại Yến thì không thể.