Đột nhiên, câu "tại sao" của Cơ Thành Lãng không nói ra được nữa.
Không phải là bởi hắn không tài nào tìm được đáp án từ chỗ cữu cữu, mà là do hắn hiểu rõ, chỗ cữu cữu có đáp án.
Cơ Thành Lãng hắn không sợ không tìm được đáp án, mà là sợ... đối diện với đáp án.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi thứ, không phải trở nên ngây ngốc vô vị, mà hệt như gió thu thổi lúc này, trở nên không còn quá quan trọng nữa.
Không có sinh cơ mùa xuân, không có chói chang mùa hè, cũng không có rét buốt mùa đông, chỉ có một chút xíu lạnh mà thôi.