- Thân thể nãi ca ca còn tốt hơn trẫm nhiều, đến lúc đó, nếu nãi ca ca cảm giác thân thể mình còn cường tráng, có thể xin tới biên tái. Trẫm nhớ tới, nãi ca ca khi còn bé thường nói sau đó muốn thay trẫm làm thống soái xuất chinh. Là bởi vì trẫm, làm cho nãi ca ca đời này chí khí khó thành.
- Bệ hạ, đó là khi còn bé thần không biết trời cao đất rộng, thật là không thể nói cái gì chí khí khó thù, mà không đề cập tới Vô Kính, năng lực dụng binh đánh trận của Bình Tây Hầu cũng làm thần hít khói.
- Đại Yến, không thiếu thiếu một tướng quân như thần, nhưng bên cạnh bệ hạ, lại thiếu một người nhà. Có thể phụ tá bệ hạ, đời này của thần đã sớm không có gì tiếc nuối rồi.
Đây là lời trong lòng Lục Băng, hắn trung thành với Yến Hoàng, cho dù là quá khứ hay hiện tại.
- Trẫm đã từng hận qua, hận ông trời này, vì sao không thể cho trẫm thêm một ít thời gian, trẫm khi đó thật cho rằng mình là thiên tử, không gì không làm được. Trẫm nằm mộng cũng muốn Đại Yến thống nhất toàn bộ thiên hạ. Sau này, trẫm dần dần rõ ràng, nhân lực, cho dù là hoàng đế, cũng có lúc tận cùng.