- Hừm, nương cũng không khóc, khóc đến khóc đi không có ý nghĩa, nương đời này xem như gặp nghiệp chướng mới gả vào Lý gia, ai, ngươi nói một chút, sống tháng ngày yên ổn cũng thật thoải mái, cứ tiếp tục như vậy là tốt rồi, cần gì vội vàng tham gia vào vũng nước đục này chứ.
Lý Phi cười nói:
- Nương, thời cuộc như vậy, thế đạo như vậy, cần phải có người đứng ra làm việc cần làm.
- Những đạo lý này, nương không cần ngươi đến dạy, ngươi đấy, sau khi đi ra ngoài, đến chỗ lão Man Vương, trước tiên nói ít nghe nhiều, phong thư này, ngươi giữ lại, là mẫu thân viết tay, đến thời điểm đó giao cho lão Man Vương.
Lý Phi đưa tay tiếp nhận tin: