Ngực của Trịnh Phàm lên xuống phập phồng, âm thanh trong màn mưa có vẻ đặc biệt kiềm chế:
-Lão ca kia của ta, đời này chỉ một ham mê là được giết người!
Đầu cả đám các ngươi, đầu một khâm sai, làm sao đủ cho hắn ở phía dưới chơi đến đã nghiền chứ.
Bản vương, lần này phải đưa xuống một đống lớn, một đống lớn mênh mông không đếm nổi, để cho lão ca của bản vương, ở dưới kia cũng có thể hô to một tiếng: đã nghiền!.
Trịnh Phàm một tay tóm chặt cổ Trần Dương, Trần Dương không hề phản kháng, bị kéo thẳng dậy.