Trần Đại Hiệp không thể làm gì, cũng không thể tránh khỏi cái ôm của Trịnh Phàm, chỉ đành thở dài một tiếng, rồi sau đó là một khoảng trầm lặng thật dài.
Trịnh Phàm lại vỗ vỗ lưng Trần Đại Hiệp, nói:
- Ngoan, mau nói chuyện.
Trần Đại Hiệp hơi nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Trịnh Phàm, hỏi:
- Nói cái gì?