- Lần này mạt tướng định đến gặp Hoàng đế bệ hạ Sở Quốc, khuyên hắn tự hạ quốc thể. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người mù sững sờ, là thật sự sững sờ một lát, phản ứng đầu tiên là Niên Nghiêu cảm thấy trận đánh xong rồi, bản thân không có cơ hội lập công về kinh đổi lợi ích, cho nên không thể không bí quá hóa liều, muốn đi hoàn thành nhiệm vụ gần như không thể nào hoàn thành kia. Nhưng người mù giỏi nhìn người nhất, Niên Nghiêu không phải loại người gặp chuyện dễ đi vào cực đoan kia, người như vậy cũng không ngồi lên được đến vị trí đại tướng quân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sở Hoàng đã không có gì có thể mất nữa, ngoài Hoàng vị và quốc gia trên danh nghĩa này, ngươi cho rằng dựa vào cái gì có thể khiến hắn có thể lựa chọn buông bỏ tôn nghiêm còn sót lại lúc này chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người mù hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Niên Nghiêu hiện ra ý cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏