- Xu thế ở chỗ ta, ưu thế ở chỗ ta, thiên mệnh, ha ha ha, nó có ở hay không đều chẳng sao, dù sao nó có thể làm gì được ta? Cữu ca à, có điều này chúng ta phải làm cho rõ ràng. Không phải giờ ta đang ở đây xin ngươi, là ta, đang cho ngươi cơ hội. Ngươi không đồng ý, được thôi, không vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm giơ tay vỗ nhẹ tay vịn ghế, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì không đi nữa thôi, đại quân, ta rút một phần về, để lại một phần trấn thủ lãnh thổ vừa mới đánh được. Còn ta về nhà, về Vương phủ ở Phụng Tân thành của ta, ở bên con cái, nuôi hoa, luyện đao, ngâm mình. Nghỉ ngơi hai năm, nên tiêu hóa đã tiêu hóa, nên dự trữ cũng đã dự trữ, xưng này của ta cũng nên vận động rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, vậy thì lại quốc chiến Yến Sở lần nữa đi. Ta đến công, cữu ca tiếp tục thủ. Hai năm ta đến một lần, một lần cho dù đánh mấy tòa thành nhỏ cũng được rồi. Năm năm sau, mười năm sau, cữu ca có thể nhìn xem, dưới tay ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu địa bàn, bao nhiêu dân số. Ồ, ngươi sẽ không cho rằng nếu thêm mấy lần quốc chiến nữa, ta vẫn chưa đánh được Dĩnh Đô bây giờ chứ? Lúc ấy, cữu ca chắc đang ở trong sơn trại nào đó của Sở Nam, đều là người Người Tang trung thành với ngươi nhảy nhót ở bên cạnh. Rốt cuộc ngươi là Hoàng đế Đại Sở, hay là Người Tang Vương đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng yên lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏