Dù sao cũng nể mặt Phúc Vương phi, Trịnh Lâm không dùng từ ngữ chế nhạo hắn, ngược lại còn kiềm chế sự miệt thị của mình đối với "chúng sinh bình đẳng", bỏ ra một chút giọng điệu mà hắn tự coi là có tính nhu hòa, nói:
- Đừng lo. ...
- Chớ hoảng sợ.
Nhìn dáng vẻ Lưu Huy run sợ như vậy, Vương gia hiếm thấy trấn an một chút.
Mặc kệ nói như thế nào, Lưu Huy mở cửa hiến thành, quả thật đã mang đến cho đại quân lợi ích cực lớn.