Vốn muốn lấy nàng ta làm lễ vật tặng Trịnh Phàm, sau khi Trịnh Phàm xem danh sách lễ vật thấy đã sai người trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.
Nghe thấy hắn đến, trên mặt Trịnh Lâm nở nụ cười khinh thường.
Mỗi lần Ngô Cần này cầu kiến đều vô cùng niềm nở, quỳ ở cửa lớn, vào cửa lại quỳ, lúc vào thiên sảnh chờ đợi lại quỳ.
Mặc dù mỗi lần đều không gặp được người, nhưng mỗi lần hắn đều là ba quỳ mà vào.
- Ta cảm thấy cha có thể ban tên cho hắn, dứt khoát gọi là Ngô Tam Quỳ đi.