Sắc mặt Hứa Văn Tổ nghẹn tới xanh lên, một bộ muốn cười lại phải nhịn cười.
Cười trong lúc này, tương đương với triệt để tán công, nhưng mẹ nó, chuyện này thực sự rất buồn cười, ha ha ha ha!
- Thuộc hạ không nhìn rõ đầu kia là của ai, nhưng nghĩ, hẳn là vị tướng lĩnh Càn kỵ kia nhận nhầm người, cũng đánh nhầm chỗ. Cho nên, lúc đối phương rời đi, thuộc hạ chỉ dám cẩn thận đuổi theo, bởi thuộc hạ hiểu rõ, mục tiêu của đối phương là thuộc hạ, là Thúy Liễu bảo. Thuộc hạ có thể bại, cũng có thể hao binh tổn tướng, nói thật lòng, nếu có thể đem chi Càn kỵ kia lưu lại, coi như liều hết Thúy Liễu bảo, thuộc hạ cũng tuyệt không nhíu mày. Nhưng hai nước giao chiến, đầu phải đánh khí thế. Mấy lần thuộc hạ nhập càn cảnh, đều lấy được chiến công không tệ, dương uy Đại Yến ta, tên của thuộc hạ, đoàn chừng đã lên bài của mấy vị đại tướng Càn quốc kia, bọn họ đều hận không thể giết thuộc hạ. Thuộc hạ có thể bại, nhưng nếu chẳng may Thúy Liễu bảo bị phá, hoặc thuộc hạ bị giết, thực sự bị bọn họ xách đầu đi. Ảnh hưởng lúc đó, so với được mất một tòa bảo trại của thuộc hạ, lớn hơn rất rất nhiều.
- Ai!
Hứa Văn Tổ cúi đầu, cố ép ý cười xuống, đưa tay vỗ vỗ vai Trịnh Phàm: