Trịnh Phàm đúng ngủ thật, không phải bởi hắn tinh tướng cố ý biểu hiện ra mình xử xự không hoảng hốt, nhẹ như mây gió, mà ánh nàng buổi chiều khá thoải mái, cộng thêm mấy ngày nay từ lúc thủ thành đến Hoàng cung Tấn Quốc, đồng thời suất quân chạy tới Thịnh Lạc thành, cũng chưa nghỉ ngơi qua, cho nên vào lúc này mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt ra, phát hiện trời đã tối mịt.
Người mù Bắc vẫn ngồi bên người Trịnh Phàm, cầm trong tay một ít văn kiện linh tinh.
Đây là công việc của người mù Bắc, hiện tại một người hắn làm bằng mười người bình thường, cho dù có lực lượng tinh thần gia trì, nhưng cứ làm tiếp như vậy, sớm muộn cũng mệt chết.
Nhưng cũng may sau khi dàn xếp tất cả mọi thứ, mấy chục người đọc sách Ôn gia kia, có thể mang tới bồi dưỡng dần, đồng thời chia sẻ không ít áp lực cho người mù Bắc.