Dưới Thiên Hổ sơn có một tòa trấn nhỏ, đương nhiên, quy mô kỳ thật không lớn, chỉ như một thôn quê nhỏ.
Cửa hiệu mặt tiền không đến hai mươi nhà, có khách điếm, CÓ quán rượu, có quán trà, cũng có quán bán hương nến, những chủ quán này đều thuê Thiên Hổ sơn làm chỗ buôn bán.
Mấy ngày hội kia, khách hành hương tất nhiên sẽ rất nhiều, tự nhiên cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều người bán rong lại đây nhân cơ hội kiếm chút tiền, Thiên Hổ Sơn sẽ có một nhóm đệ tử chuyên môn phụ trách đăng ký dưới chân Thiên Hổ sơn, đều kiếm một chút hoa hồng.
Chu Tiên trước kia làm tiểu thương, cũng thường ngày đi qua Thiên Hổ sơn bày bán quán, mỗi lần bị thu quầy hàn, trong lòng hắn đều mắng đám phương ngoại này tự nhiên tham tài như vậy.
Chờ hắn thật vất vả góp đủ tiền thu một quán rượu bán hàng, khi tái ngộ đàm hàng rong khác dũng mãnh đi vào, sẽ hận đàm phương ngoại kia tại sao không thu nhiều tiền đối với đám bán hàng rong kia, không có lý do gì để đám bán hàng rong kia cướp đoạt lợi nhận