Cũng không biết ngủ bao lâu, Chung Văn Đạo chậm rãi mở bừng mắt, hắn nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trời đã tối.
Chung Văn Đạo hơi khát nước, muốn gọi người hầu vào rót cho hắn chén nước.
Nhưng thân hình khẽ nghiêng, hắn lại ngã xuống giường.
Không đau, không đau chút nào, hắn thậm chí còn tự mình đứng lên.