- Không, nhưng có vài người, đã quên mất bổn phận, lại không dám đứng thẳng lưng vươn tay ra nhận, ngược lại, rõ ràng đang quỳ trên mặt đất nhưng vẫn thích vặn vẹo cái cổ, đi xía vào chuyện trong nhà người ta. Hắn hoàn toàn không nhận thức được, bỏ đi tầng thân phận dát vàng chói lọi kia, hắn còn là cái thá gì? Hắn cũng xứng ư?
- Ca, ngươi đang nói về?
Tôn Anh hít một hơi, nói:
- Chuyện này đừng nói với cha, hiện tại xem như ta đã nghĩ thông suốt, ta không tranh giành, dù sao cũng không tranh nổi, chỉ mong Yến nhân hắn đừng thực sự giống như Sở nhân, tạo ra cái thứ nô tài gì đó, chí ít, cho chút thể diện đi.
- Ca, đệ đệ ta nghe có chút không hiểu?