Tôn Anh vươn hai tay về phía trước, nhìn chiếc quan tài bên trong linh đường kia khóc rống gào to.
Hắn chưa bao giờ oán giận phụ thân vì đã nhốt mình lại, hắn rất rõ ràng, vì chuyện của mình, phụ thân phải trả giá cái gì, là một đời thanh danh!
Phụ thân vốn có thể lấy tư thái di thần Đại Thành quốc, hoàn toàn rời xa vòng sóng gió. Cuối đời lại vì mình mà lên thuyền Bình Tây Hầu.
Trịnh Phàm nở nụ cười, nghiêng đầu sang, nhìn Tôn Hữu Đạo trong quan tài. Đồng thời đưa tay chỉ về phía Tôn Anh quỳ mọp ở bên dưới, nói:
- Lần này ngươi hài lòng chưa, con trai của ngươi, ta thả ra cho ngươi rồi đó.