- Ừm, phụ hoàng vẫn là phụ hoàng.
- Lão Lục, đây không phải ngươi phí lời rồi sao, chỉ cần ngày nào phụ hoàng chưa... chỉ cần ngày nào phụ hoàng còn tồn tại, ông ấy chính là bầu trời của Đại Yến.
- Đúng vậy, bầu trời của Đại Yến, nhưng trên trời, cũng khó tránh khỏi sẽ có mây đen. Bảo kiếm sắc bén đi chăng nữa, sau quãng thời gian cất kín cũng phải mài sắc một lần nữa.
- Phụ hoàng ở trong hậu viên quá lâu rồi, lâu đến mức, tuy rằng trong lòng ta ngươi cùng với cả triều văn võ, đều biết phụ hoàng vẫn là hoàng đế bệ hạ của Đại Yến, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm thả lỏng rồi.
- Không phải Nam Vương cố ý muốn khó dễ sức khoẻ của phụ hoàng, mà là muốn tái diễn hình ảnh hơn bốn năm trước, hắn đứng ở sau lưng phụ hoàng, dẫn binh vào hoàng thành. Đây là đang giúp phụ hoàng mài sắc mũi kiếm, làm chỗ dựa cho phụ hoàng. Là phụ hoàng muốn mượn cơ hội này, ra khỏi hậu viên. Đồng thời, tuyên cáo với toàn bộ văn võ bá quan Đại Yến, bách tính Đại Yến rằng: Đại Yến này vẫn luôn là của hắn!