Mọi người đều là người già đời chốn quan trường, kể cả là những huân quý thừa tước vị cũng là từ nhỏ mưa dầm thấm đất một vài chuyện, cho nên tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây không có khả năng là vấn đề phối hợp ăn ý hay không ăn ý, có không ăn ý đi nữa, chỉ cần có đầu óc một chút, đều sẽ không xuất hiện tình huống như thế này.
Đại Tông Chính đổ mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều.
Tể phụ Triệu Cửu Lang thì vẫn như cũ đứng đó, bất động như núi. Mấy vị đại lão chân chính của triều đình như Thượng thư các bộ cùng với Thượng thư lệnh tả, hữu bộc xạ vân vân ở bên cạnh hắn, bọn hắn có lẽ có ý thân cận với vị hoàng tử nào đó, nhưng đó cũng chỉ là tán đồng với phương châm trị quốc và lý niệm của vị hoàng tử đó, đến cấp bậc như bọn hắn vào lúc cần thiết, nhắm một mắt mở một mắt, hoặc là lúc cần thì không để lại dấu vết mà thật nước đẩy thuyền một chút là được, cũng sẽ không đích thân làm việc, mất mặt.
Khi thợ săn muốn cắn người, làm sao có thể tự mình mở miệng, thả chó còn có thể, làm đại lão, người nào bên dưới không nuôi một bầy chó?
Đương nhiên, đây cũng không có nghĩa là bọn hắn hiện tại bày ra dáng vẻ cao nhân chính là "nhìn thấu hết thảy", trên thực tế, giữa bọn hắn cũng đang liên tiếp trao đổi ánh mắt, lại khẽ lắc đầu, hiển nhiên, bọn hắn cũng là mù mờ với tình hình trước mắt này.