Rồi lại nhìn phố phường đông vui nhộn nhịp xung quanh, hắn cũng mừng cho dân chúng nơi này.
Kiếm Thánh rất hưởng thụ những năm tháng yên bình ở đây, cũng thích việc không phải lo toan đói rét của người dân nơi đây, hắn đã không còn hứng thú với những "gian khổ" ở ngoài kia từ lâu rồi, chỉ mong có thể duy trì những ngày tháng tĩnh lặng trước mắt, duy trì tới khi nhi tử của hắn lớn lên, thậm chí là tới khi tôn tử của hắn ra đời.
Mà bình yên ở nơi này gắn liền với sự tồn tại của Bình Tây Hầu phủ, nếu Bình Tây Hầu phủ có thể trường tồn hàng trăm năm giống như Trấn Bắc Hầu phủ, thì bao nhiêu thế hệ đời người có thể được che chở để an cư lập nghiệp ở đây.
Trịnh Hầu gia đi dạo xong, định về nhà từ phố Tây Tiền.
Kiếm Thánh mang theo hai giỏ đồ, nói: