Trịnh Phàm đứng lên, đi tới tới sa bàn,
- Cung Vọng và Công Tôn Chí chắc chắn sẽ chọn hướng Phụng Tân Thành phối hợp tác chiến để bắt giữ, đây là một tính toán chính trị chính xác. Bất kể Niên Nghiêu có chạy thẳng tới Phụng Tân Thành hay không, hai tướng này nhất định sẽ xác nhận sự an toàn của Phụng Tân Thành và vùng bên ngoài đó trước tiên.
- Ngôi làng bị thiêu đó trước kia là nơi cất giữ lương thực, điều này chứng tỏ rằng Niên Nghiêu rất quen thuộc với Tấn Đông, mặc dù tình báo có chút vấn đề nhưng cũng không có gì lạ, hắn chỉ dẫn theo mấy người mạo hiểm vượt núi băng đèo tới đây, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn ngăn cản cuộc chinh phạt lần này của chúng ta.
Trịnh Phàm dùng hai tay xoa mặt.
- Tiếp tục đi về phía tây, cũng là để thu hút binh mã của ta trở lại cứu giúp, nếu ta là hắn, ta nhất định sẽ đi qua sườn núi phía nam để đảm bảo có thể lẩn vào núi bất cứ lúc nào, cố gắng tránh cho quân mình bị bao vây. Thực ra, thậm chí trong lòng ta còn nghĩ rằng, ta sẽ không quan tâm hắn, không cử binh mã trở về, để hắn lang thang một mình ở Tấn Đông.