Người Mù thật ra đã nói thẳng vào điểm quan trọng. Đây cũng chính là nguyên nhân quân chủ hai nước Càn Sở muốn đánh một trận này. Trên quy mô, không thể nói là quốc chiến, so với quốc chiến thì còn kém xa, nhưng nhất định phải thắng một trận, cứng đối cứng thắng một trận, hơn nữa phải tàn nhẫn mà cắn xé một tảng thịt lớn của người Yến
Nếu không, đợi đến khi Yến Quốc nghỉ ngơi lấy sức xong, đại quân tụ tập, bất luận đánh đến một quốc gia nào, sĩ khí quân đội nước đó cũng chưa đánh đã phải e sợ ba phần, đối phương lại tràn đầy tự tin, tin chắc chính mình vô địch thiên hạ. Cuộc chiến này thật sự không có cách nào để đánh.
Cho dù ngươi có tích tụ bao nhiêu binh mã, tụ tập bao nhiêu lương thảo, đều không có ý nghĩa gì. Trên dưới cả nước bàn chuyện Yến quốc thì biến sắc, nghe được Người Yến đến đã tự mình đã doạ mình doạ gần chết trước rồi, thế thì còn đánh đấm gì nữa, còn bảo vệ giang sơn xã tắc kiểu gì?
Yến Quốc vẫn luôn "vừa nghèo lại vừa ngang", đánh vỡ cái "ngang" này xong, thì có thể tiến vào tiết tấu tập hợp quốc lực, tập hợp nhân khẩu, tập hợp tài nguyên mà mọi người đều thích, đây mới là điều Càn Sở muốn nhìn thấy nhất, đặc biệt là Càn Quốc.
Thậm chí có thể nói, lần đại bại này so với trận Vọng Giang lúc trước, ảnh hưởng còn sâu sắc hơn nhiều. Bởi vì trận chiến Vọng Giang tổn hại chính là quân cánh tả của đại quân đông chinh, vốn là do đầu lĩnh quận binh địa phương làm chủ.