Bình Tây Vương ngồi trên lưng tỳ hưu.
Lưng không ưỡn thẳng, nhưng không cho người ta có cảm giác cà lơ phất phơ, có lẽ, tất cả những chuyện trước mắt này, đối với hắn thực sự chẳng tính là gì cả, cũng không đủ để hắn nghiêm túc đối phó.
Có chút việc cần làm màu thì vẫn phải làm, nhưng dù có che giấu như thế nào thì có thể phát hiện ra chút cố ý.
Mà vài việc, thì đã thành một lẽ dĩ nhiên.
Cũng ví dụ như Phúc Vương Triệu Nguyên Niên quỳ rạp dưới đất, hắn quỳ rất tự nhiên.