Tạ Ngọc An có chút thất thần chán nản, ngồi trở lại soái toạ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại tâm tình, đưa tay chống trán của mình, bỗng nhiên nở nụ cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha, ha ha ha... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An đưa tay vuốt mạnh mặt mình một cái, ngẩng đầu lên, vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên, lập tức vì kế của Đại Sở ta, vì người Sở ta, vì kế của trận quốc chiến này, bản đô đốc chỉ có thể cầu khẩn cha ta chết sớm một chút, có phải không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏