Lương Trình nhìn Trần Tiên Bá, vị danh tướng được chủ thường nhà mình ca ngợi là hạt giống của đời sau, thật ra, Lương Trình rất tán thành điểm này, hơn nữa hắn hiểu biết tỉ mỉ Trần Tiên Bá hơn so với chủ thượng . ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi sớm công Tam Tác, Lưu Sa quận đoạt đất, đây chỉ là khúc dạo đầu, ta cầm một vạn kỵ binh và mất hai tháng ở đó, nhiều lần làm ra dấu vết đại quân ở phía tây, đây là chỉ là nghi binh mà thôi. Từng cảnh tượng phát sinh trước mắt chính là phát triển ra, điều chúng ta nên làm đã làm rồi, những thứ còn lại do Vương giả đang ở Vị Hà. Tạ Chử Dương đang lấy thân mình chịu chết làm mồi nhử, đối với hắn ta mà nói, hiện tại cứ sống tiếp êm đẹp mà không giết hắn ta còn khó chấp nhận hơn. Còn nữa, hiện giờ một vạn kỵ binh của của cũng đang rải rác thành từng nhánh nhỏ, trong lúc vội vàng cũng không thể nào tụ họp lại toàn bộ, các ngươi cũng nói rồi, binh mã dưới trướng nhà mình không đồng đều thì khó có thể có tác dụng lớn ở thời điểm chân chính. Trước tiên tụ hợp binh mã, dựa sát vào quân Dã, trong đội ngũ còn có một ít lương thảo, cũng có thể giải quyết khẩn cấp của quân Dã. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói tới đây, Lương Trình hiếm khi an ủi Trần Tiên Bá: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm xưa chúng ta là sói đói, cắn một miếng thịt dù chết cũng sẽ không buông, còn hiện tại, đúng như Vương gia nói, đây là một trận chiến tích góp kéo dài nhiều năm, chúng ta có thể thong thả. Tiên Bá, Thiên Thiên, hoàn cảnh đã khác, thời điểm thắt lưng buộc bụng, không sống thì chết, đã không còn nữa. Nếu vẫn luôn muốn mạo hiểm, nhanh và hoàn hảo thì cuối cùng cũng sẽ thất bại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên và Trần Tiên Bá ôm quyền: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏