Rèm xe bị buông xuống, Trịnh Phàm vung tay ra hiệu cho đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, cách vị trí lều soái vẫn còn một đoạn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có điều phía trước xe ngựa lại có bóng dáng giai nhân chui ra, Công chúa mở cánh tay ra, gió không ngừng thổi bay sợi tóc của nàng, nàng đã là mẹ người, lúc này lại toát ra dáng vẻ ngây thơ của thiếu nữ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại là Nhiếp Chính Vương gia trước giờ tự cho rằng da mặt dày hơn Trấn Nam quan, lúc này lại có chút xíu xấu hổ. Tuy nói năm đó bản thân nắm tay của nàng, bước vào Hoàng cung Đại Yến đối mặt với tiên đế và văn võ trên thềm vàng kia, nhưng bây giờ đã là lão phu lão thê rồi, còn tình tứ cái gì, cứ cảm thấy hơi... ừm, không buông ra được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có điều Trịnh Phàm cũng không để tức phụ của mình đợi quá lâu, Tỳ Hưu không cần căn dặn đã tự tăng thêm tốc độ tiến về phía trước. Trịnh Phàm lại giơ tay, nắm lấy tay của Hùng Lệ Thiến, kéo lấy nàng, để nàng rơi vào trong lòng hắn, cưỡi chung với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hú... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏