- Tỷ phu... Khi đó ta còn niên thiếu.
- Nhận được sự chiêu đãi của ngươi năm đó, cho nên lần này, Cô vì tướng sĩ Đại Yến chết chìm trong lòng sông đó năm ấy, trả lại nhân tình này cho ngươi.
Bát Vương gia đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn Trịnh Phàm, nói:
- Vương gia, vì sao bỗng nhiên lại nhục nhã ta như vậy?
- Ngươi muốn hỏi, vì sao năm đó ta không làm khó ngươi nhỉ? Rất đơn giản, năm đó ta còn chưa đánh ngã toàn bộ Sở Quốc, cho nên, ta cảm thấy làm khó ngươi, không phải chuyện quan trọng. Hiện tại, Sở Quốc đã bị ta đánh ngã. Hiện tại, ta muốn xuất chinh, người Sở Quốc, từ trên xuống dưới, đều phối hợp với ta! Hoàng đế cúi đầu với ta, Tạ gia xuất binh vì ta, vị tạo kiếm sư của Độc Cô gia cũng đến ôm kiếm của hắn, tới đây đứng gác cho Cô! Đúng lúc, hôm nay ngươi lại tới nữa. Ngươi nói xem, ngươi có ích lợi gì chứ? Đơn giản thôi, để ta thở ra cái hơi còn thiếu, thuận tay mà cho ra.