Trong giây lát nhíu mày này, sấm chớp trên trời lập tức tắt lụi, mây đen nặng nề làm người tuyệ vọng cũng nhanh chóng tan biến theo. Ngay cả ánh nắng kia cũng giống như đang lấy lòng, vội vã không kịp chiếu xuống, dường như đang chen nhau tranh giành vì vị thiên tử này hong kho mấy vũng nước đọng.
Lão Tỳ Hưu trợn mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Nó không giải thích được, nó cũng không hiểu, nó rất bàng hoàng... thậm chí, trước đó rõ ràng là do nó dẫn Hoàng đế tới, nhưng hiện giờ khi nhìn Hoàng đế lại có cảm giác tội ác khinh nhờn đáng chết.
Từ khi Đại Hạ sụp đổ, tám trăm năm rồi, thiên hạ này rốt cuộc đã xuất hiện một vị thiên tử chân chính.
Bước chân của hắn, giọng nói của hắn, ánh mắt của hắn, sẽ xuyên qua dòng sông lịch sử, chia cắt trói buộc năm tháng. Thậm chí vượt qua giới hạn triều đại và quốc gia của hắn. Người có lòng thành kính, ngẩng đầu nhìn lên, không thấy được gì bên hồ, chỉ có thể thấy bóng dáng của hắn.