Vị đạo sĩ trung niên lập tức biến sắc, hiển nhiên, lời nam tử trung niên kia thực sự uy hiếp được hắn.
- Ngọc Nhân Lệnh này vẫn trấn áp trên Thiên Hổ sơn, trước mắt nếu nhốt lại, đợi phong ấn lần nữa, tự nhiên có thể lần nữa trấn áp ở Thiên Hổ sơn ta, phòng nó họa hại nhân gian.
- Thiên Hổ sơn đã là thổ địa của Đại Yến ta, càng đừng nói Ngọc Nhân Lệnh này. Mà nói theo góc độ khác, mỗ lại biết, hai mươi năm trước Văn Nhân gia đã mạnh mẽ đem Ngọc Nhân Lệnh xuống khỏi Thiên Hổ sơn, cung phụng trong tổ miếu, nếu không phải vậy, thiết kỵ Đại Yến ta chỉ phá Lịch Thiên thành, không tấn công Thiên Hổ sơn ngươi, Ngọc Nhân Lệnh này sao có thể lưu lạc ra ngoài? Nếu Thiên Hổ sơn ngươi đã không bảo quản tốt, đương nhiên nên do chúng ta tới đón.
Nghe tới đây, Trịnh Phàm xem như hiểu rõ.
Cái gọi là Ngọc Nhân Lệnh này, hẳn chính là thứ hút máu người kia, hẳn là một kiện tà vật, vốn là dù đặt ở Thiên Hổ sơn hay Văn Nhân gia thì đều bị trấn áp đàng hoàng, nhưng vì Yến quân phá Văn Nhân gia, cho nên dẫn tới Ngọc Nhân Lệnh này lưu lạc ra ngoài.