Diêu Tử Chiêm đỏ mặt, nói:
- Chuyện từ bao năm trước, ta nào còn nhớ được, chỉ biết ngày đó ta cùng Hách Liên Hùng Bích cùng cưỡi ngựa tới dưới Lạc Phủ sơn. Nơi này, hẳn phải có một cánh cửa mới phải.
Trịnh Phàm nhìn Diêu Tử Chiêm, tựa cười mà không phải cười.
Diêu Tử Chiêm lại nghiêm mặt:
- Trịnh lão đệ, lão phu đã đưa ngươi tới đây rồi, cũng không cần giấu ngươi nữa, lão phu thực không nhớ ra được.