Tiết Nghĩa hít một hơi, từ trong lồng ngực móc ra hai phong thư, đặt trên mặt đất, nói:
- Trong này, một phong thư của Bệ Hạ, một phong thư của Lương Đình. Còn một cái là tin, nhưng trước khi ta xuất thân rời kinh, có người mở miệng báo cho ta. Hắn nói, phu nhân Tĩnh Nam Hầu là một con cờ sâu nhất Càn Quốc chôn dấu trong Đại Yến ta, chôn xuống hai mươi năm, đây là con cờ chưa bao giờ liên hệ và chưa từng khởi động.
Nghe đến đó, Điền Vô Kính hơi ngẩng đầu.
- Sau khi ta thu được tin tức này, không hề lộ ra, nói một câu thật lòng, Mật điệp tư trên danh nghĩa do ta thống lĩnh, nhưng ta chưa bao giờ làm tục vụ, đều giao cho đám người Ngụy Trung Hà làm. Mà không quản nàng có phải là Ngân Giáp vệ hay không, coi như nàng là Ngân Giáp vệ, trong bụng nàng có đứa con của ngươi, vậy mọi chuyện phải chờ nàng sinh đứa con ra rồi nói. Đó là hài tử của Điền Vô Kính ngươi, cũng là huyết mạch Điền gia ngươi.
Tiết Nghĩa dừng lại, thở một hơi nhẹ nhõm, nói tiếp: