Quân cánh tả ác chiến đã vào độ gay cấn, đánh trận như kéo co, một bước lỡ đà, tiếp đó đều là từng bước khó kéo, từng chút yếu thế không ngừng chồng chất lên, cuối cùng sẽ biến thành núi lớn đè chết người, không thể cứu vãn.
Đặng Cửu Như vẫn vung vẩy tướng kỳ, chiến sự tới đây kỳ thực có chỉ huy hay không cũng thế, toàn bộ doanh trại đã thành một mớ hỗn loạn, muốn chỉ huy cũng không chỉ huy được.
Điều lão Tướng quân có thê rlàm, cũng chỉ là vung vẩy cờ xí, để những sĩ tốt có thể thấy nó, tiếp tục có lòng tin chém giết.
Người làm tướng, kỳ thực đều không thích cục diện này, chiến sự hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát, lúc này tướng lãnh, có khác gì đám văn thần? Không phải đều là mặc cho số phận?
Thế công bên phía dã nhân như thủy triều, sức chiến đấu của họ quả thực làm cho Yến quân sửng sốt.