Trịnh Phàm và Kiếm Thánh cùng đi đến, đứng trước cửa.
Trong cửa, Tư Đồ Nghị thân mặc Long bào, tay trái cầm kiếm ngồi ở trên ghế thái sư, dưới chân hắn, hai nam sủng đang ôm chân hắn, khóc thút tha thút thít!
Vị trí bên cạnh, có một chàng trai khác, mặc áo Mãng bào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hẳn là đệ đệ Tư Đồ Nghị, Tư Đồ Quýnh.
Ánh mắt của Tư Đồ Nghị có chút lạnh lẽo, người đàn ông này, xem ra cũng không phải loại người bị tửu sắc che mắt, ngược lại dáng vẻ hơi oai hùng, đệ đệ Tư Đồ Quýnh của hắn, so sánh với hắn mà nói, vẫn còn kém không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra, hắn đang run rẩy.
Ánh mắt của Tư Đồ Nghị, trước tiên rơi trên người Trịnh Phàm, mở miệng nói: